Tạ Lương Viện nghe Lưu thị lải nhải nói thân phận Dương phu nhân tôn quý như thế nào, Dương phu nhân là nữ trung hào kiệt, nàng mở hàng thêu ở khắp Tây Lăng.
Tú nương ở Nghê Thường phường cũng kết hợp nói: "Đúng vậy, hoàng thành Tây Lăng này đều biết, Dương phu nhân và thái hậu năm đó là bạn tốt nhiều năm, trong số nhiều quý phụ danh môn ở Tây Lăng, cũng chỉ có Dương phu nhân mới có thể tự do ra vào cung đình."
Tạ Lương Viện yên lặng ngồi nghe, bên ngoài thì kinh ngạc, bên trong càng lo lắng kế hoạch đêm nay sẽ bị bẻ gãy.
Thanh Hà đeo hoa tai cho nàng, nhìn Tạ Lương Viện so với ngày thường xinh đẹp hơn ba phần, nhịn không được khen nói: "Lục tiểu thư, ngày thường người nên mặc thêm váy có nhiều màu, phu nhân người nhìn xem khí sắc của tiểu thư có phải tốt hơn nhiều rồi hay không?"
Lưu thị hài lòng mà gật đầu: "Đúng vậy, cái này còn chưa trang điểm đâu, nếu mà trang điểm, không biết lão phu nhân sẽ thấy thành ra bộ dáng gì nữa."
Trong mắt Tạ Lương Viện nảy lên một ý cười, đột nhiên xoay người nắm tay Thanh Hà, nhẹ nhàng lay động, làm nũng: "Thanh Hà, ta đột nhiên muốn ăn bánh nhân hoa phù dung của tiệm bánh Tiền gia, ngươi bây giờ đi mua ngay đi."
Khóe mắt híp lại, gần như là dùng khẩu ngữ nói với Thanh Hà: "Đi thuê một chiếc xe ngựa."
Thanh Hà tuy rằng không biết tại sao tiểu thư nhà mình lại đổi kế hoạch đêm nay là lặng lẽ rời khỏi phủ trước tiên, nhưng nàng ta lập tức bỏ giày thêu trong tay xuống, hướng tới Lưu thị hành lễ nói: "Phu nhân, nô tỳ đi một chút liền trở về ngay."
Lưu thị gật đầu: "Đi nhanh về nhanh."
"Nương, con mệt quá, đã đứng gần nửa canh giờ rồi, nữ nhi muốn nghỉ ngơi một chút, chờ trước khi khai yến, nữ nhi sẽ tự mình thay váy áo tìm tổ mẫu nhé."
Lưu thị đối với đứa con tùy hứng này chỉ có thể không nhẫn nại mà ôm lấy, cười: "Viện Nhi, con xem tú nương còn có mấy mũi kim nữa liền sẽ làm xong, con ngoan ngoãn đứng thêm một nén hương đi, được không?"
Thắt lưng quần áo rộng hơn một chút, cho nên tú nương khâu lại ở thắt lưng của nàng.
Tạ Lương Viện cắn lên cánh môi, tú nương ngồi xổm trên mặt đất đứng lên, dùng tay đo chỗ rộng, mở miệng nói: "Nhị phu nhân, ta thấy phần ngực lục tiểu thư cũng có vẻ rộng hơn một chút, không bằng thừa lúc này còn thời gian, ta giúp nàng sửa lại hết, ở trên vị trí này có thể thêm một đóa hoa trà thêu lập thể (1),có thể sẽ càng xuất sắc hơn một chút."
(1) thêu lập thể: Thêu các hình giao với nhau không theo các quy tắc phối hình làm cho người xem khó nhận ra chiều sâu của bức tranh thêu.
"Cũng được, thật sự làm phiền ngươi rồi." Lưu thị đương nhiên là cầu còn không được.
"Đâu có, chủ yếu là lục tiểu thư phải hài lòng." Tú nương cùng Lục Oanh giúp đỡ Tạ Lương Viện cởi váy, mọi người cùng nhau lui ra.
Tạ Lương Viện lập tức thay một kiện quần áo mà nha hoàn đã chuẩn bị xong, lỗ tai dán vào cửa phòng, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thẳng đến sau khi thấy im ắng, mới mở cửa phòng ngủ, xác định bốn phía không có người, lập tức rời đi từ cửa sau viện lớn của Tạ phủ, trèo lên xe ngựa mà Thanh Hà đã thuê.
"Tiểu thư, canh giờ này người đi ra, còn buổi tối kia.." Thanh Hà một bên mở miệng, một bên lấy tấm nệm thật dày nhét vào phía sau lưng nàng, phòng ngừa nàng bị xốc.
Mấy ngày nay, Tạ Lương Viện và nàng ta toàn nhốt mình ở trong tẩm phòng, dùng phấn sâm núi ngâm với sơ củ cải, vì muốn để cho ngấm vào, còn dùng kim thêu nhỏ đâm lên sơ củ cải. Sau khi ngâm hai ngày hai đêm, vớt ra lớp tương ở bên trên, sau đó đem đi hơ ở cách xa lư hương, trong lư hương vẫn là đốt phấn sâm núi, hơ đến khi khô lại bôi thêm một lớp, lại hơ tiếp, cuối cùng sau một lúc hiện ra một chùm rễ thô của củ sâm núi..
Tuy rằng Tạ Lương Viện không nói kỹ càng tỉ mỉ cho nàng ta biết kế hoạch, nhưng nàng ta biết rõ, chiêu này nhất định là hướng về đêm Trung thu.
"Tất nhiên vẫn là theo kế hoạch ban đầu, đêm nay khách quý ở đây, buổi tối ta không thoát thân được, cho nên thừa dịp này tất cả mọi người đều đang bận rộn, sớm an bài mọi chuyện cho kịp." Tạ Lương Viện hơi thở dốc, âm thầm trách móc thân thể này vô dụng, chỉ mới chạy chậm một đoạn đường, thế nhưng lại toát ra một thân mồ hôi lạnh.
"Lục tiểu thư, người dựa vào người nô tỳ nghỉ ngơi một chút đi, xe ngựa tới nô tỳ sẽ gọi người." Thanh Hà nhìn sắc mặt nàng, có chút hoảng sợ, nếu làm lục tiểu thư mệt mỏi, lão phu nhân nhất định là người đầu tiên không buông tha cho nàng ta.
Xe ngựa lắc lư đến mức khiến cho đầu Tạ Lương Viện có chút choáng váng, liền nghe lời mà dựa vào trong lòng ngực Thanh Hà, đầu óc lại điên cuồng mà vận hành.
Kế hoạch tiếp theo, vòng lặp đan xen, nếu chỉ có Thanh Hà giúp nàng thì vẫn chưa thể hoàn thành được, nàng cần hai người có năng lực võ công đến bên cạnh nàng nghe lời sai khiến của nàng.
Đến nỗi người được chọn trong lòng nàng đã có, hiện tại, chính là đến tiệm cầm đồ Song Duyên trực tiếp mở miệng đòi người từ Trịnh Trung Hi.
Xe ngựa đến tiệm cầm đồ Song Duyên trên phố Vinh Hoa, Tạ Lương Viện cẩn thận đi xuống xe ngựa trong sự dìu dắt của Thanh Hà.
Những người có thể tới nơi này đều là phi phú tức quý (2).
(2) Phi phu tức quý: Không giàu có thì cũng là thân phận cao quý.
Khách nhân thuê xe ngựa tới nơi này không thấy nhiều, trang phục của hai nha hoàn này càng chưa thấy qua.
Tiểu nhị trong tiệm cầm đồ mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đi lên nghênh đón, hai tay chắp lại thi lễ, ngữ khí không phải là nói cho có lệ: "Vị khách quý này, ngài tới xem ngọc đi!"
"Không cần hầu hạ!" Tạ Lương Viện khẽ quát một tiếng, cự tuyệt tiểu nhị dẫn đường.
Tiểu nhị hơi ngẩn ra, trực giác cho biết trên người nữ tử này phát ra khí chất không giống tầm thường, trong lúc đứng tại chỗ sửng sốt giật mình, Tạ Lương Viện đã bước vào đại sảnh, quen thuộc mà đi thẳng lên khu khách quý trên lầu hai, bước vào cửa, vòng qua một dãy tượng ngọc tích thủy Quan Âm trong sảnh, lại đi qua một lối đi nhỏ hẹp ước chừng cao ba trượng, đi tới trước một cánh cửa gỗ đàn hương màu đen, đẩy ra ――
Bước được nửa bước thì dừng chân, đôi mi thanh tú của Tạ Lương Viện nhíu lại. Tại sao có người ở trong phòng nghỉ chuyên dụng của nàng chứ, còn là một nam nhân? Chẳng lẽ là nàng tự mình đi nhầm phòng?
Nàng kinh ngạc mà nhìn mấy khối ngọc bích chưa được chạm khắc nằm ở trên bàn, một hộp đàn hương Lĩnh Nam thượng hạng mở nắp ra, bình phong thêu hai mặt kiểu cách Dương Châu, còn có treo phía trên đó.. yếm nhỏ diễm sắc.
Đó là lần cuối cùng trước nàng rời đi, thay xiêm y xong thì tiện tay ném lên.
Nàng có một sự thôi thúc điên cuồng xúc động!
Trịnh Trung Hi chết tiệt này, cư nhiên lại dám cho một nam nhân tiến vào trong khuê phòng của nàng!
Một chiếc sa bào màu đen bao vây thân hình thẳng tắp như trúc, vốn là đứng khoanh tay, nghe thấy động tĩnh nên chậm rãi xoay người, chốc lát phảng phất bày ra nửa mặt như trang điểm làm chấn động lòng người.. Dung nhan kia như nước, mắt bất động, lại như ngàn đèn lưu ly phát sáng đẹp đến mức câu hồn đoạt phách.
Tạ Lương Viện hơi hơi hít thở ra tiếng, ngón cái tay phải của nàng nhịn không được mà gãi gãi, nồng đậm một loại nhột khó tả, từ.. đầu ngón tay dâng lên!
Ánh mắt nhìn chằm chằm, nhìn từ hai mắt không có cách nào diễn tả bằng lời đôi mắt đến sống mũi cao thẳng kia, chậm rãi di chuyển xuống dưới, đôi môi kia.. Ừm! Có màu, căng mọng mà không dày, góc cạnh rõ ràng, cái này có chút khó khăn nha, nên dùng màu gì để miêu tả nhan sắc này đây?
Màu đỏ?
Không, quá xinh đẹp, không thích hợp với cơ thể của nam nhân!
Màu hồng?
Không được, sẽ phá hư khí chất của chỉnh thể, làm không tốt thì sẽ khiến cho chất liệu tốt như vậy trở thành bộ dáng của đào kép (3)!
(3) đào kép: Diễn viên hí kịch
Nếu không thì?
Thêm một ít máu vào phấn mỏng? Điểm thêm một chút khí chất Thiên Tôn Địa Ngục?
Tạ Lương Viện hoàn toàn rơi vào khó khăn trong việc sáng tạo..
Thanh Hà trực tiếp há miệng, cánh môi thỉnh thoảng run lên, run rẩy, một bộ dạng bại não ngốc nghếch.
Đôi mắt lưu ly của nam nhân áo đen híp lại, giọng nói trong trẻo lạnh lùng trầm tĩnh truyền đến: "Quyết định rồi?"
"Cái gì?" Tạ Lương Viện đắm chìm suy nghĩ ở một góc trong đầu như cũ, không cách nào di động.
"Ngươi không phải là tiểu nhị trong tiệm?" Nam tử áo đen liếc mắt một cái nhìn quần áo trên người nàng, đôi mắt theo đó dấy lên một tia lạnh lùng: "Đi ra ngoài!"