"Hừ, lần này tôi sẽ tính cả vốn lẫn lãi. Nếu không thì từ chức." - Mã Tiểu Linh vừa thu dọn quần áo, vừa tức giận.
Bành Xán cũng gật đầu đồng ý: "Mỗi lần chúng ta đều vào sinh ra tử, nếu còn không tăng thêm phúc lợi, thì đừng nói cô. Tôi cũng từ chức."
Ngô Đông Tuyết để hành lý vào Túi Càn Không, hài lòng gật đầu: "Được Quý Nhân cho cái túi này thật là tốt, nếu không phải vác cả đống đồ đi tới đi lui."
"Phải, phải. Nội tháng này thôi, đồ nó chiếm sạch cái giường, nằm như bị nhét trong kén vậy."
Bành Xán hít thở sâu, nhìn nghĩa trang cách đó không xa. Đã hơn hai tháng, ai cũng bị thương cần tịnh dưỡng. Ngay cả Vương Quý Nhân, cũng phải bế quan rất lâu.
"Em đã xem vài video giới thiệu, bây giờ là mùa hoa Anh Đào nở. Khi tới nơi, chúng ta có thể nhìn thấy phong cảnh rất đẹp. Oa, nghĩ tới thôi cũng thấy hưng phấn." - Mã Tiểu Linh một bên tưởng tượng, vừa xếp quần áo vào vali.
Vương Quý Nhân mặc bộ sườn xám ngắn màu trắng, phía dưới là quần lụa mỏng trắng dài đến mắt cá, chân đi giày vải thêu hoa. Mái tóc tùy ý búi lên, nhìn như tiểu thư khuê các thời dân quốc.
Mắt Bành Xán sáng rỡ, không khỏi than thở: "Quý Nhân mặc đồ cổ trang vẫn đẹp là đẹp nhất. Nếu không phải sợ xảy ra tay nạn, thì em tuyệt đối tán thành Quý Nhân mặc hán phục ra ngoài."
"Bộ cổ trang cách tân này rất hợp với Quý Nhân, Tiểu Linh thật có thẩm mỹ." - Ngô Đông Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091607/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.