Điền Đông lau nước mắt ngay khóe mắt, [không tới thì không tới, làm như mình cần ấy]. Đẩy cửa vào phòng, đã nhìn thấy Vương Quý Nhân nửa ngồi nửa nằm trên giường mỉm cười nhìn mình, giọng nói nhẹ nhàng để Điền Đông có chút mừng rỡ, [cuối cùng cũng tới rồi].
"Tại sao lâu vậy?"
"Người còn nói, tại sao người không xuống ăn bánh kem với con và chú Trương Dương?"
"Lại đây." - Vương Quý Nhân ngoắc Điền Đông.
Điền Đông liền vội vã chạy đến giường, bỏ giày, rồi leo lên giường, ôm chặt Vương Quý Nhân. Chưa nói gì, nước mắt liền trào ra, chỉ cảm thấy nửa năm nay thật là oan ức.
Vương Quý Nhân đưa tay lau nước mắt cho Điền Đông, không nhờ càng lau càng nhiều. Thở dài, nâng mặt Điền Đông lên, nói: "Tại sao người bắt yêu không chịu tỉnh lại vậy?"
"Không biết, tối nào con cũng nghĩ, nhưng nghĩ không ra tại sao? Quý Nhân, người đừng đi có được không? Chú Trương Dương nói cho con biết, ba mẹ con đều đã chết rồi, người không phải mẹ con. Người ở lại với con có được không?" - Điền Đông khóc oa oa, nàng hi vọng có thể dùng cách này làm người mình thích ở lại.
Vương Quý Nhân ôm Điền Đông vào lòng, nói: "Đã trễ rồi, ngủ đi."
Điền Đông thút thít, nghẹn nói: "Vậy người sẽ không đi sao?"
"Ừm." - Vương Quý Nhân trong lòng thầm nói: [chờ em ngủ say chị sẽ đi].
Có lẽ khóc mệt, có lẽ vì Vương Quý Nhân ở bên cạnh nên có cảm giác an toàn, chỉ một lúc, đã ôm Vương Quý Nhân tiến vào mộng đẹp. Ở trong mơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091604/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.