Vương Quý Nhân đem theo bé gái đi lên 1 đỉnh núi, phất tay một ngôi nhà xuất hiện, thấy bé gái lấy làm lạ.
Tự tay Vương Quý Nhân dạy cô bé cầm kỳ thư họa, vốn nàng đi hướng dẫn cô bé tu hành. Nhưng nàng là yêu, không biết cách con người tu luyện, chỉ cũng như không.
Hai người sớm tối cùng nhau, qua vài năm cô bé càng lớn, càng giống Mã Tiểu Linh. Vương Quý Nhân thường thường nhìn cô bé đến đờ ra, không nói câu nào, cứ vậy nhìn cô bé đánh đàn, vẽ tranh.
"Sư phụ, khi nào con mới có thể xuống núi?" - Nhị Nha nghiêng đầu, chờ đợi nhìn Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân cười nhạt, đưa tay kéo Nhị Nha đến gần, ôm vào lòng. Nhìn bầu trời trong xanh, nhẹ giọng nói: "Mới đó đã không muốn thấy sư phụ nữa sao?"
Bé gái chu mỏ không nói. Trong một đêm trăng sáng, đã lén lút cùng với một thư sinh bỏ trốn, kiên định xuống núi không quay đầu lại.
Vương Quý Nhân ẩn mình, cứ vậy đứng nhìn bóng lưng vội vàng của cô bé, cảm thấy lòng đau như cắt. Cụp mắt, âm thầm theo bé gái đến một trấn nhỏ, nhìn bé gái và thư sinh cùng nhau ổn định cuộc sống. Tình cờ, bé gái sẽ lộ ra một vài nét hoài niệm.
Chỉ là biểu hiện này chỉ thoáng qua, chớp mắt đã bị sự ngọt ngào làm tan chảy. Vương Quý Nhân không làm gì, chỉ ẩn thân đi theo bé gái. Đến khi thư sinh và bé gái thành thân, trong đêm động phòng, Vương Quý Nhân hiện hình. Không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091601/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.