Một bóng người từ trong hố bay ra, chính là Hạn Bạn. Quần áo rách bươm, trên người đầy vết máu, một cánh tay cũng bị bẻ gảy xương, vết thương trên cổ có thể thấy cả xương. Nếu vết thương này sâu hơn một chút, chắc chắn Hạn Bạt đầu lìa khỏi cổ.
Hạn Bạt lạnh lùng nhìn 3 người sắp biến thành cục nước đá, răng nanh lộ ra. Lại một loạt dao băng phóng ra, hướng về 3 người.
3 người di chuyển khó khăn, không thể né. Dao này ngoài cắt vào da thịt, còn ăn sâu vào xương cốt, khó giữ tính mạng. Trước mắt, miễn cưỡng lắm chỉ có thể cử động ngón tay, nhưng bày trận phải có thời gian, cũng không thể ngăn cản dao băng đang lao đến.
Bàn Xán nhìn Ngô Đông Tuyết bên cạnh, nhếch môi. [Nếu lần này mình còn sống trở về, nhất định sẽ không lừa mình lừa người nữa. Cho dù bị từ chối, mình cũng phải nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình.]
Run rẩy đưa ngón trỏ vào miệng, dùng sức cắn. Máu liền nhuộm đỏ hàm răng, cổ họng một mùi tanh. Bành xán có ý nghĩ tàn ác, hận không thể xông lên, cắt da xẻo thịt cái tên Hạn Bạt đang nhìn họ cách đó không xa. Sau đó thì dùng chân đạp lên mặt ả, để ả phải cầu xin.
Bành Xán cười gian ác, chợt trầm mặt, thận trọng đưa ngón tay máu lên khoé mắt trái vẽ một đường.
Cứ như đang vẽ mắt, toàn bộ mí mắt biến thành màu đỏ tươi, cổ họng Bành Xán phát ra ngôn ngữ kì quái. Vừa mở miệng, toàn bộ đồng tử mắt trái hoà vào tròng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091582/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.