Khi Mã Tiểu Linh tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau buốt, trong mũi là mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Xung quanh khá yên tĩnh, trần nhà trắng toát nhắc nhở Mã Tiểu Linh đang ở đâu.
[Tại sao mình lại nằm trong bệnh viện?] - Mã Tiểu Linh mở to mắt, ký ức như sóng trào lũ quét ùn ùn kéo tới. [Vương Quý Nhân chắn trước người mình, một bàn tay xuyên thẳng qua bụng Vương Quý Nhân, móng tay sắc bén dừng lại trước mặt mình không quá 1cm.]
[Quý Nhân bị thương, chị ấy đang ở đâu?] - Mã Tiểu Linh nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng chỉ có mỗi nàng. Vừa định bấm nút gọi y tá, thì thu lại. Trong đầu hiện lên đôi mắt đỏ như máu, yêu khí màu tím quanh quẩn toàn thân của Vương Quý Nhân.
Cửa khẻ mở, Mã Tiểu Linh phục hồi tinh thần, nhìn thấy Uyển Nhi đang đỡ Vương Quý Nhân với gương mặt tái mét đi vào. Bốn mắt nhìn nhau, không biết nói gì, cũng không dám mở miệng, cứ vậy nhìn nhau.
Uyển Nhi thấy vậy, trong lòng thở dài, lặng lẽ đi ra ngoài. Hoàn cảnh này, hai người phải tự giải quyết với nhau thôi.
Mã Tiểu Linh bình tĩnh nhìn Vương Quý Nhân, tâm động, cổ họng chuyển động, nhưng không nói gì. Chỉ là trong lòng như bị một mũi kim sắc bén, không ngừng châm chít, nỗi đau đớn không thấy máu này làm Mã Tiểu Linh như ngừng thở. Trong lòng đau quặn, giống như bị một bàn tay vô hình đang nghiền nát lục phủ ngũ tạng của nàng.
Cảm xúc nặng nề này chèn ép muốn phát tiết ra, không có nước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091571/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.