Chương trước
Chương sau
Ngô Đông Tuyết lấy ra một lá bùa vàng, nhẹ nhàng phất, lá bùa tự bốc cháy. Ngô Đông Tuyết vung tay, lá bùa vàng như một thanh kiếm phóng thẳng về phía cương thi.
Cương thi mắt xanh bay lên né tránh, trên không trung nó xoay chuyển cơ thể, nhìn Ngô Đông Tuyết nở nụ cười: "Đâu ra mấy cô bé thế nào? Nơi này toàn người cao tuổi, máu chả ngon lành gì. Máu của cô gái trẻ nhất định sẽ rất ngọt."
Cương thi mắt xanh liếm răng nanh, nhìn Ngô Đông Tuyết với ánh mắt đầy khát khao, con ngươi xanh lập lòe trong đem khiến người ta sởn tóc gáy.
Mã Tiểu Linh nhướng mày, chưa mở miệng thì Bành Xán đã thét lên: "Ơ, cái quái? Thứ này có thể nói chuyện à?"
"Ngu xuẩn." - Cương thi mắt xanh khinh thường đánh giá Bành Xán, rồi lại chuyển qua Mã Tiểu Linh nhìn vài lần, đột nhiên thâm trầm nở nụ cười: "Ai....mùi máu tươi khiến ta sôi trào, cứ như nghe được mùi vị của đồng loại vậy. Ngươi cũng là cương thi sao?"
Mã Tiểu Linh lẳng lặng nhìn cương thi mắt xanh, mặt lạnh tanh nói: "Lỗ mũi ngươi bị phế rồi à."
"Ngươi thật là khôi hài, cô ta cũng là thầy trừ tà, chuyên môn gϊếŧ cương thi, ngươi lại nói cô ta là đồng loại của ngươi. Ha ha, thật ngu quá mà. Này, Ngô Đông Tuyết, cậu nói xem cương thi nào cũng ngu thế sao?" - Bành xán cười, đụng đụng cùi chỏ vào Ngô Đông Tuyết. Phát hiện người bên cạnh đột nhiên há to miệng, nhắm ngay cả mình cắn xuống. Nhờ vào ánh trăng, có thể thấy rõ hai cái răng nanh không dài nhưng sắc bén.
Bành Xán bất ngờ, không kịp nghĩ thì cơ thể đã phản ứng. Đưa tay chặn cổ cương thi ghìm lại, chân phải dùng sức đẩy, khom người mượn lực đá con cương thi sau lưng bay đi. Cương thi chưa kịp đứng dậy, Bành Xán đã đưa chân đạp vào cổ nó.
một tiếng, cương thi dưới chân liền bất động. Bành Xán biết cương thi chưa chết, chỉ cần phơi dưới ánh trăng một khoảng thời gian sẽ khôi phục như lúc đầu. Ngoài má cánh tay đau rát, Bành Xán không quan tâm đau rát, nếu cương thi nghe được mùi máu lại kích động. Cho dù cương thi dưới chân đã bất động, Bành Xán vẫn cúi người đánh một quyền vào ngực nó.
Ngực cương thi mắt trắng liền lõm vào, xương sườn bị gãy. Bành Xán không lo nhiều, vẫn liên tục đánh xuống, đến cả xương sườn cũng bị đánh lòi ra ngoài. Bao tay sáng lên, những ánh sáng như thép lấm ta lấm tấm hiện ra, chậm rãi rơi trên người cương thi mắt trắng. Sau một lúc, Bành Xán dùng hết lực, hung hăng đập mạnh xuống.
Bùn đất có chút ướŧ áŧ cũng bị đánh lõm một lỗ. Bành Xán đưa chân đá, bụi đá tung bay/ Trong đêm tối tầm mắt không rõ, nên càng mờ mịt hơn.
"Cô đang làm cái gì thế hả? Điên à?" - Mã Tiểu Linh không vui nói, nhưng ánh mắt không rời khỏi cương thi mắt xanh.
"Hừ, dám cười nhạo ta, ta sẽ biến các người giống như ta. Ha ha......" - Cương thi mắt xanh nhìn Bành Xán, lộ ra nụ cười cứng ngắc, thật quái dị.
"Không ổn." - Mã Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy bất an, [không lẽ Bành Xán đã bị cắn?]
Ngô Đông Tuyết lấy ra một lá bùa vàng, nhanh chóng giải quyết xong một con cương thi mắt trắng khác. Trầm mặt đi tới trước mặt Bành Xán, không nói gì, nắm cánh tay Bành Xán nhìn cẩn thận. Quả nhiên đã bị cương thi cắn, hai cái lỗ đang chảy ra dòng máu đỏ.
"Ngô Đông Tuyết, cậu làm gì? Cậu điên sao, cậu cũng sẽ bị nhiễm đó. Mình không cho phép, tránh ra!" - Bành Xán thấy Ngô Đông Tuyết cầm lấy cánh tay của mình đưa lên miệng, sợ hãi giật mình, vội vã đẩy Ngô Đông Tuyết ra. [Cmn, mình bị cắn, Ngô Đông Tuyết lại muốn hút máu độc giúp mình, lẽ nào cậu ấy không biết như vậy rất nguy hiểm sao?]
Ngô Đông Tuyết lạnh lùng nhìn Bành Xán, làm Bành Xán có chút chột dạ thu hồi ánh mắt. Lấy ra một lá bùa vàng, đi tới gần Bành Xán.
Tiếng bước chân nhỏ đến mức không thể nghe thấy, cứ như hồn ma đòi mạng, làm Bành Xán căng thẳng thêm. [Lẽ não Ngô Đông Tuyết định đại nghĩa diệt thân? Cầm lá bùa muốn gϊếŧ mình sao? Ôi ôi~~~ mình không muốn chết, làm sao đây? Mình cũng không muốn biến thành cương thi. Ôi Ôi~~~ sư phụ ơi, mau tới cứu con.]
Bành Xán kiềm chế ý nghĩ bỏ chạy, gắt gao đứng tại chỗ, có chút oan ức nhìn Ngô Đông Tuyết. Chợt gắt gao nhắm hai mắt lại, bộ dánh sắp anh dũng hi sinh.
Ngô Đông Tuyết thấy nét mặt Bành Xán hoảng hốt, trong lòng liền mềm nhũn, lá bùa trong tay cũng run lên. Ánh mắt nhìn cánh tay bị cắn của Bành Xán, liền cứng rắn lên. Sờ lá bùa trong tay, dán bùa lên trán Bành Xán, bấm quyết: "Thỉnh cầu Nam Đầu Lục Tinh, Bắc Đẩu Thất Tinh, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! Định!"
Bành Xán nghe thấy thần chú, trong lòng thầm kêu không xong, mở mắt ra. Thấy Ngô Đông Tuyết đã cầm cánh tay của mình, đôi môi tái nhợt dán lên vết thương, rồi nghiêng đầu phun dòng máu đen ra ngoài, rồi lại tiếp tục hút máu đọc. Đôi môi bị máu nhuộm đen, làm Bành Xán thấy mà giật mình. Muốn tránh thoát nhưng không thể nhúc nhích, đành trơ mắt nhìn Ngô Đông Tuyết chậm rãi kiên quyết hút sạch máu độc cho mình.
Đến khi máu đen trở thành máu đỏ bình thường, Ngô Đông Tuyết mới gật đầu, tháo lá bùa trên trán Bành Xán xuống.
Bành Xán nhìn tay mình, rồi lại nhìn Ngô Đông Tuyết, một bụng trách mắng và oán giận liền biến mất, chỉ còn lại tự trách. [Nếu như Ngô Đông Tuyết cũng trúng độc, mình có chết cũng không thể tha thứ cho bản thân.]
"Hê hê, các ngươi tưởng hút sạch máu là được sao? Đúng là ấu trĩ, chà chà." - Cương thi mắt xanh chắp tay sau lưng, cười nhìn Mã Tiểu Linh nói thêm: "Hắc, ta nói này, mùi trên người ngươi không giống bọn họ, mau lộ răng cho ta xem nào."
"Thật sao? Nếu như ta và ngươi là đồng loại, ta có thể cầm thứ này, ngươi nhất định cũng có thể." - Mã Tiểu Linh ném ra một ít hạt màu đỏ không biết tên.
Cương thi mắt xanh chần chừ, rồi đưa tay đón lấy chất lỏng màu đỏ. Một cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay truyền đến, cương thi mắt xanh liền hét lên một tiếng, ném thứ trong tay đi. Nhìn lại lòng bàn tay mình, lòng bàn tay đã bị thứ màu đỏ đó đốt cháy.
"Ngươi........ngươi vừa ném thứ gì?" - Cương thi mắt xanh tức giận nhìn Mã Tiểu Linh.
"Có gì đâu, chỉ là máu chó đen thôi mà." - Mã Tiểu Linh nhếch miệng hài lòng. Vì có Không Gian Giới Chỉ hỗ trợ, nên nàng ném ra vài viên ngôi sao dính đầy máu chó đen, quả nhiên có chút hiệu quả.
"Ngươi rõ ràng có mùi giống ta, tại sao.............Hừ!" - Cương thi mắt xanh nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh, cơ thể hơi động nhưng là biến mất,
"Chạy sao?" - Mã Tiểu Linh không thể tin nổi nhìn đồng ruộng không một bóng người. [Sao lại vậy? Theo lý mà nói, không phải cương thi sẽ nghĩ cách gϊếŧ mình sao? Tại sao nó lại chạy? Không được, nếu tiếp tục như vậy, không biết còn bao nhiêu người bị hại.]
Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn Bành Xán và Ngô Đông Tuyết trắng bệch dưới ánh trăng, thở dài, nhẹ giọng nói: "Các người có cách gì không?"
"Đuổi theo." - Bành Xán hồi phục tinh thần, lập tức chạy về phía cương thi mắt xanh đã biến mất.
"Chúng em chịu được mà, thời gian độc phát tác khoảng 10 ngày. Sáng mai giải quyết cũng không muộn." - Ngô Đông Tuyết nói một câu, rồi đi theo. [Nếu đêm nay không bắt được con cương thi này, lỡ nó vào thành phố, biển người mênh mông làm sao tìm được.]
Mã Tiểu Linh cũng đi theo, mỗi ngày nàng đều có luyện tập, nên chạy đường dài chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ là Ngô Đông Tuyết chạy cũng không thua kém nàng, hơn nữa còn thở rất đều, xem ra cũng thường luyện tập.
"Em có nghe thấy cái gì đặc biệt không?" - Mã Tiểu Linh vừa chạy vừa hỏi.
"Em không chắc, hình như là một tiếng thét dài, nhưng cứ như là ảo giác ấy." - Ngô Đông Tuyết nhíu mày nghi hoặc.
Mã Tiểu Linh mím môi, nói: "Xem ra đúng là có một con cương thi mắt đỏ xuất thế, có lẽ là Tướng Thần bà cô của chị hay nhắc."
"Tướng Thần sao? Sợ là ba chúng ta không đủ cho Tướng Thần nhét kẻ răng." - Ngô Đông Tuyết cười tự giễu.
Mã Tiểu Linh nhớ lá bùa tím trong tay, nhếch môi tự tin: "Không hẳn, nói không chừng chị sẽ thu phục được Tướng Thần, hoàn thành tâm nguyện của bà cô."
Ngô Đông Tuyết ngạc nhiên nhìn Mã Tiểu Linh, tự tin, kiêu ngạo, đắc ý trộn lẫn cùng nhau. Vào lúc này, Mã Tiểu Linh có một nét đẹp rất đặc biệt. Ngô Đông Tuyết chớp mắt một cái, cười nhìn về trước, nói: "Vâng."
"Không thấy." - Bành Xán đen mặt, dừng chân, quay đầu có chút không tốt nhìn Mã Tiểu Linh.
"Hết cách rồi, trước tiên niêm phong núi, rồi dọn sạch sẽ mọi thứ có trong núi. Con cương thi mắt xanh đó, chắc được triệu đi rồi." - Ngô Đông Tuyết siết siết tay, có chút không cam lòng nhìn đồng ruộng không một bóng người.
"Mợ nó, thật sự có cương thi mắt đỏ sao." - Bành Xán thở hổn hển, trừng mắt nhìn Mã Tiểu Linh, rồi đi về trước.
Ngô Đông Tuyết suy nghĩ một chút, rồi nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Hay chúng ta đến khu du lịch phong cảnh đi. Lần trước khi em đi vào, không phải có Quỷ Đả Tường sao?"
"Nên?" - Mã Tiểu Linh nhướng mày, chờ đợi đoạn sau.
"Cho nên ngọn núi đó có linh khí, chúng ta đi chọn vài viên đá đến đây để lập trận. Nếu như có linh thạch trấp áp, thì trận sẽ càng thêm vững chắc, vậy chúng ta sẽ yên tâm dọn dẹp, chờ tìm thấy con cương thi mắt xanh đó. Nếu Tướng Thần có chút đầu óc, sẽ không để con cương thi mắt xanh đó làm càn. Dù sao nó cũng mới khôi phục, lỡ bị người tu đạo đánh đuổi, nó sẽ chịu không nổi.
Mã Tiểu Linh không cam lòng quay đầu nhìn lại nơi cương thi mắt xanh vừa biến mất. [Ôi~ , không biết là phúc hay họa. Thôi, không quan tâm nữa, trước tiên thu dọn mớ hỗn độn này đã.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.