Ngô Đông Tuyết lấy ra một lá bùa vàng, nhẹ nhàng phất, lá bùa tự bốc cháy. Ngô Đông Tuyết vung tay, lá bùa vàng như một thanh kiếm phóng thẳng về phía cương thi.
Cương thi mắt xanh bay lên né tránh, trên không trung nó xoay chuyển cơ thể, nhìn Ngô Đông Tuyết nở nụ cười: "Đâu ra mấy cô bé thế nào? Nơi này toàn người cao tuổi, máu chả ngon lành gì. Máu của cô gái trẻ nhất định sẽ rất ngọt."
Cương thi mắt xanh liếm răng nanh, nhìn Ngô Đông Tuyết với ánh mắt đầy khát khao, con ngươi xanh lập lòe trong đem khiến người ta sởn tóc gáy.
Mã Tiểu Linh nhướng mày, chưa mở miệng thì Bành Xán đã thét lên: "Ơ, cái quái? Thứ này có thể nói chuyện à?"
"Ngu xuẩn." - Cương thi mắt xanh khinh thường đánh giá Bành Xán, rồi lại chuyển qua Mã Tiểu Linh nhìn vài lần, đột nhiên thâm trầm nở nụ cười: "Ai....mùi máu tươi khiến ta sôi trào, cứ như nghe được mùi vị của đồng loại vậy. Ngươi cũng là cương thi sao?"
Mã Tiểu Linh lẳng lặng nhìn cương thi mắt xanh, mặt lạnh tanh nói: "Lỗ mũi ngươi bị phế rồi à."
"Ngươi thật là khôi hài, cô ta cũng là thầy trừ tà, chuyên môn gϊếŧ cương thi, ngươi lại nói cô ta là đồng loại của ngươi. Ha ha, thật ngu quá mà. Này, Ngô Đông Tuyết, cậu nói xem cương thi nào cũng ngu thế sao?" - Bành xán cười, đụng đụng cùi chỏ vào Ngô Đông Tuyết. Phát hiện người bên cạnh đột nhiên há to miệng, nhắm ngay cả mình cắn xuống. Nhờ vào ánh trăng, có thể thấy rõ hai cái răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091556/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.