Lá bùa cam sắp chạm vào Vương Quý Nhân thì ngừng lại, Lý Gia Thụy cảm thấy khó hiểu, nhìn lá bùa quỷ dị lơ lửng giữa không trung. Vương Quý Nhân quay đầu lại nhìn Lý Gia Thụy, thấy Lý Gia Thụy sợ đến mức run lập cập, ánh mắt sáng lên, nhẹ giọng nói: "Lý Gia Thụy." Lý Gia Thụy đang cảnh giác đột nhiên mê man, vẻ mặt trống rỗng, ngồi thẳng lưng, nhìn Vương Quý Nhân. Chỉ là ánh mắt không hề có tiêu cự nhất định, không biết ông đang nhìn cái gì. "Ngươi luôn nhìn Mã Tiểu Linh đi vào công trường, không hề nhìn ta, có biết không?" - Vương Quý Nhân hời hợt phất tay, lá bùa cam lại bay về tay Lý Gia Thụy. Lý Gia Thụy rất tự nhiên cầm lấy lá bùa, giọng nói như ẩn hiện: "Đã biết." Vương Quý Nhân trừng mắt, thu hồi màu đỏ trong đôi mắt, đưa tay vuốt những sợi tóc trên mặt về phía sau, nhẹ giọng nói: "Lý Gia Thụy." "À...hả?" - Ánh mắt đang mê man đột nhiên có lại tiêu cự, Lý Gia Thụy bị Vương Quý Nhân gọi, mở to mắt, hơi phục hồi tinh thần, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Vương Quý Nhân. [Vương Quý Nhân gọi mình làm gì?"] "Tôi hơi mệt." - Vương Quý Nhân lấy tay che, ngáp một cái, nét mặt mệt mỏi. "Thế, em cứ dựa vào ghế nghỉ chút được không? Em cũng một ngày một đêm không ngủ rồi. Nói tới, anh thật sự không ngờ em lại ở bên cạnh Mã Tiểu Linh suốt một ngày một đêm." - Lý Gia Thụy lắc đầu, nội tâm cảm thán. Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại, nhìn viền mắt hơi sưng của Vương Quý Nhân, Lý Gia Thụy có chút đau lòng. Mã Tiểu Linh tiến vào công trường, đeo kính thần quái híp mắt nhìn xung quanh. [Âm khí đã nhạt đi rất nhiều, lẽ nào Âm Dương Ngũ Lôi trận của mình đã gϊếŧ được nó sao? Nhưng mình bị thương nặng như vậy, tại sao mới có một ngày đã khỏe mạnh? Có ai âm thầm giúp đỡ mình chăng?] Mã Tiểu Linh dựa vào ký ức đi tới nơi đã ngất xỉu, ngồi xuống, tỉ mỉ nhìn dấu vết còn lại trên mặt đất. Dấu chân ngổn ngang, có một bước chân khá sâu, số đo cũng khá lớn. Phải rồi, Lý Gia Thụy nói là khi ông ta đến đã thấy mình ngất xỉu rồi, liền gọi Vương Quý Nhân, hai người cùng nhau đưa mình đến bệnh viện.] [Vì lẽ đó nên có rất nhiều dấu chân, sao mình lại quên được nhỉ?] - Mã Tiểu Linh cúi đầu trầm ngâm, đột nhiên tiếng chuông trong túi vang lên. Mã Tiểu Linh giật mình, áp chế tâm tình, lấy điện thoại ra xem. [Sao Uyển Nhi lại gọi cho mình?], trong lòng nghi hoặc, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẫn là nhận điện thoại. "Uyển Nhi?" "Hi, Tiểu Linh. Đã khỏe hơn chưa?" "Uyển Nhi, tối qua là chị cứu tôi sao?" - Mặc dù tư chất trong phương diện bắt ma của Mã Tiểu Linh rất bình thường, nhưng không đại biểu rằng nàng không thông minh. Uyển Nhi chỉ hỏi thăm một câu, Mã Tiểu Linh đem mọi thứ phân tích thấu đáo. [Uyển Nhi hỏi mình như vậy, nhất định là biết mình bị thương. Chuyện này không ai báo cho chị ta, vậy tại sao chị ta lại biết? Vì thế chân tướng chỉ có một, chính là Uyển Nhi đã cứu mình.] Có diều, Mã Tiểu Linh vẫn còn nghi hoặc. [Chẳng phải Yêu Vương không thể tùy tiện rời khỏi địa bàn của mình sao? Chị ta cứ vậy từ thành phố S chạy tới thành phố Z, có ổn không vậy?] "Không phải tôi đâu, khi các người đang đánh nhau, đúng lúc có một người bạn của tôi ở gần đó. Khụ.....cô ấy rất ít khi gặp được thiên sư, nên hiếu kỳ liền truyền âm nói với tôi. Tôi vừa nghe đã biết là em mà, thế là nhờ cô ấy giúp đỡ cô một chút. Vết thương của em cũng do cô ấy trị lành." Mã Tiểu Linh cười, nhẹ giọng nói: "Uyển Nhi, cám ơn chị." "Đừng khách sáo, chúng ta là bạn mà. Bạn bè gặp nạn nhất định phải ra tay giúp đỡ, là chuyện nên làm." Giọng nói vui vẻ của Uyển Nhi làm Mã Tiểu Linh có chút sững sờ, bạn bè sao? Người và yêu cũng có thể làm bạn? Mã Tiểu Linh hít sâu một hơi, ngăn chặn cảm xúc đang bốc lên trong lòng, nhẹ giọng nói: "Tôi có thể cảm ơn cô ấy không?" "Không cần, cô ấy vốn định đi bế quan, sẵn tiện cứu em thôi. Bây giờ, ngay cả tôi còn không biết cô ấy đi đâu nữa nè. Chắc mấy chục năm sau cô ấy sẽ xuất hiện, lúc đó tôi sẽ hỏi em xem còn muốn gặp cô ấy hay không? Ha ha....." Mã Tiểu Linh đen mặt, tùy tiện trả lời vài câu rồi cúp máy. Chuyện quá mức khó giải quyết, nhưng lại dễ dàng mấy phần, hóa ra là có Uyển Nhi giúp đỡ. Có điều nói đến bạn bè, người và yêu có thể làm bạn sao? Trong giới trừ ta luôn có một câu nói, lòng dạ của chúng không giống chúng ta, yêu vốn là loài giả dối. Bạn bè sao? Nàng thật không biết. [Nếu sự tình đã làm rõ, thì mình không cần thiết ở lại đây.] - Mã Tiểu Linh mất hứng từ công trường đi ra, thấy Lý Gia Thụy xuống xe đón tiếp mình, trong lòng thấy buồn cười, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra: "Nơi này sau ba ngày nữa có thể khởi công, nếu như không nghe lời tôi, thì hết cách cứu." "Sao lại không chứ, Tiểu Linh là chuyên gia trong lĩnh vực này, không nghe em thì nghe ai." - Lý Gia Thụy lên xe, thắt dây an toàn, quay đầu lại, nắn nắn vôlăng, giống như vô tình hỏi: "Vậy, giờ đến bệnh viện nhé?" Mã Tiểu Linh cười như không cười, nhìn Lý Gia Thụy gật đầu. Vương Quý Nhân chớp chớp đôi mắt, nhìn Mã Tiểu Linh, mỉm cười. Không nói gì, thuận thế nằm trên đùi Mã Tiểu Linh, mái tóc dài vì thế mà buông xuống phủ lên mặt Vương Quý Nhân. Mã Tiểu Linh đưa tay vén những sợi tóc ra sau tai Vương Quý Nhân, thấy tai chị ấy mỏng trong suốt như cánh ve. Trong lòng hơi động, thuận thế vuốt ve, lòng bàn tay nhẹ nhàng chà xát vài lần, rồi lại chuyển đến vành tai. Người già hay nói vành tai càng lớn thì càng có phúc khí. Vành tai Vương Quý Nhân không lớn, nho nhỏ xinh xinh. Mã Tiểu Linh nhẹ nhàng nắn vành tai mềm mại, có một cảm xúc yêu thích không tên dâng lên làm Mã Tiểu Linh không muốn buông tay. Đột nhiên Mã Tiểu Linh giật mình, không dám tin nhìn người đang nằm trong lòng mình, bất giác kẹp chân lại. Nhưng bàn tay ở giữa hai đùi nàng vẫn không bỏ ra. Tay hình như đang nhúc nhích, Mã Tiểu Linh mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu nhìn. Phát hiện Vương Quý Nhân đã rúc lên ghế từ lúc nào, xoay mặt vào bụng nàng. Lúc này đang nằm nghiêng, ánh mắt quyến rũ nhìn nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi. Hoàn cảnh này làm miệng Mã Tiểu Linh có chút khô. Bàn tay giữa hai chân càng thêm càn quấy, Mã Tiểu Linh thấy bực mình. [Cái người này, sao lại không xem hoàn cảnh chứ hả? Bây giờ đang ở trên xe, phía trước còn có Lý Gia Thụy đó]. Mã Tiểu Linh mím môi, thật không biết làm sao. Cũng may bàn tay kia không tiến tới nữa, dừng lại ngay lúc vị trí "quan trọng" nhất. Cả người Mã Tiểu Linh như có lửa thiêu đốt, cũng không biết là hi vọng ngón tay đó tiến lên hay là bỏ ra. Càng vào nội thành ánh đèn càng sáng, không biết là do cố ý hay bị chơi, từ khi đụng phải cái đèn đỏ đầu tiên, thì mỗi giao lộ đều bị dừng đèn đỏ. Vừa đi vừa dừng, thật làm Mã Tiểu Linh phát điên. Cũng không phải vì cái gì, mà mỗi lần thắng xe lại, thì cơ thể của nàng lại ngã về trước, cứ như vậy làm Mã Tiểu Linh xém phát điên. Cũng may gần đến bệnh viện, nhưng Mã Tiểu Linh không muốn vào đó chút nào. Suy nghĩ càng lúc càng mãnh liệt, trái tim và lý trí bắt đầu đấu tranh. Chỗ đùi cứ bị sượt qua sượt lại, cảm giác thô ráp làm da đầu Mã Tiểu Linh tê rần. Vội vã hít sâu, nhẹ giọng quát: "Quý Nhân!" - Chỉ là giọng nói có chút run rẩy, suýt nữa để lộ bản thân....*! Mã Tiểu Linh lần đầu hận tại sao nàng không chịu mặc quần dài, cũng không bị Vương Quý Nhân ăn đậu phụ dễ dàng như vậy. Mã Tiểu Linh nuốt nước miếng, thấy Lý Gia Thụy đang nhìn nàng nghi hoặc, liền cảm thấy ngượng ngùng. Bất giác lại kẹp chân lại, nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Dừng xe." Lý Gia Thụy không dám làm trái ý Mã Tiểu Linh, vội vã đậu xe vào ven đường. Mã Tiểu Linh kéo Vương Quý Nhân xuống, bỏ lại một câu nói rồi biến mất trong dòng người. Lý Gia Thụy kinh ngạc nhìn bóng lưng hai người rời đi, rất lâu cũng chưa hoàn hồn. "Chút nữa tôi đến bệnh viện tìm anh." Mã Tiểu Linh thấy gần đó có một poster quảng cáo khách sạn rất lớn, liền kéo Vương Quý Nhân chạy vào. Không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của phục vụ, đặt phòng, chạy đi. Vừa vào cửa, Mã Tiểu Linh liền khóa cửa lại, không thèm kéo rèm cửa, áp Vương Quý Nhân vào tường. Từ từ đến gần tai Vương Quý Nhân nói nhỏ: "Chị muốn làm cái gì?" "Chị nghĩ, em muốn chị." Mã Tiểu Linh cảm thấy chức năng cung cấp máu của tim bị giảm mạnh, tất cả huyết dịch cứ dồn lên não. [Không cần nói cũng biết, mặt mình bây giờ chắc đỏ như đích khỉ rồi. Chỉ là Vương Quý Nhân làm mình thấy........có chút không nỡ.] Trực tiếp biểu đạt như vậy làm Mã Tiểu Linh có chút hài lòng, lại có chút khó chịu. [Ý định ban đầu là muốn đùa giỡn Vương Quý Nhân một chút, sau đó Vương Quý Nhân sẽ khó chịu. Sau đó mình sẽ tiếp tục bắt nạt Vương Quý Nhân, cuối cùng sẽ "dỗ dành" chị ấy một hồi.] [Tại sao thực tế với suy nghĩ của mình khác nhau quá vậy. Cứ như bạn đang chuẩn bị mua quần áo, chủ tiệm nói bộ đồ này 1000 tệ, sau đó bạn sẽ cẩn thận trả giá 800 được không?. Chủ tiệm không chút do dự, liền đưa cho bạn.] Cảm giác này làm Mã Tiểu Linh có chút mất mát, tay của nàng bị Vương Quý Nhân cầm lấy, rồi đặt lên vị trí rất là mềm mại. Mã Tiểu Linh thấy tâm hồn bay bổng lên 9 tầng mây. Chính là học một lần đã biết, vì đã có kinh nghiệm nên lần này Mã Tiểu Linh rất quen đường. Mã Tiểu Linh bước nhanh tới cửa sổ, vung tay, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]