Chương trước
Chương sau
Lý Gia Thụy bị run tay, cầm điện thoại bị tuột tay, luống cuống chụp lấy, hên là cái điện thoại chưa hun nồng nàn với đất. Liếc nhìn màn hình, Lý Gia Thụy thấy tim mình treo tòng ten ngay cổ họng. [Làm ơn đừng có chuyện gì, tuyệt đối không phải cái mình nghĩ.]
"Alo." - Lý Gia Thụy có thể cảm thấy giọng mình cũng run run.
"Cứu.....cứu mạng.....cứu mạng a a a ........" - Giọng nói thê thảm của Lý Văn truyền đến, chỉ một giây thì im bặt, chỉ còn lại âm thanh sột soạt xè xè, cứ như tv bị mất tín hiệu vậy, làm lòng người hoảng hốt.
Lý Gia Thụy như bị điện giật, quăng luôn điện thoại, mặt trắng bệch không còn chút máu. Run rẩy kéo sợi chỉ đỏ trên cổ, phía dưới chính là lá bùa hộ thân màu cam mà Mã Tiểu Linh đã cho.
Nắm chặt lá bùa trong tay, thần kinh của Lý Gia Thụy căng như dây đàn, nụ cười càng lúc càng khó coi, vô cùng đáng thương nhìn Mã Tiểu Linh.
Ông chủ Hách ở một bên siết chặt tay đến nỗi đốt xương cũng trắng nhách, nét mặt hoảng sợ không thể diễn tả nỗi, kinh hoàng nhìn Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh cười như không cười nhìn Lý Gia Thụy, cầm ly trái cây lên nói: "Hình như hơi say. Quý Nhân, chúng ta về ngủ thôi."
"40 triệu." - Lý Gia Thụy nhanh trí, thấm thỏm bất an hét lên, không biết chiêu này còn linh nghiệm không nữa.
Ánh mắt Mã Tiểu Linh hơi chuyển động, cười nói: "Ông anh đã có lòng như vậy, không đi không được nhỉ. Được rồi, vậy tôi đi một chuyến. Có điều, Quý Nhân phải ở lại đây, phiền ông chủ Hách giúp tôi chăm sóc chị ấy."
Vương Quý Nhân ngẩng đầu nhìn Mã Tiểu Linh, thấy em ấy đang nhìn mình cười, uống một hớp nước trái cây rồi rời đi cùng Lý Gia Thụy. [Mặc dù biết em ấy lo lắng cho an nguy của nàng, nhưng chuyện này mình cũng chả thích tý nào.] - Vương Quý Nhân nhìn ông chủ Hách, cười nói: "Tôi muốn ngủ một chút, ông chủ có chỗ nào thích hợp không?"
"Có, có. Lầu trên là một khách sạn, tôi dẫn cô đi, bên này." - Ông chủ Hách liền gật đầu. Chuyện như vậy thật làm người bình thường như ông khó tiếp thu, huống chi là có một cô gái nũng nịu trước mắt. Lập tức dẫn Vương Quý Nhân lên khách sạn trên lầu, thuê một phòng, sau đó ông cũng thuê một phòng đối diện, cũng không dám đóng cửa phòng. Ông vác một cái ghế ra ngồi ngay cửa ra vào, có vài vị khách đi ngang tưởng ông bị thần kinh.
Nhưng trước mặt, chuyện của Vương Quý Nhân là quan trọng nhất. Dù sao những thứ tâm linh gì đó ông không hề tiếp xúc, nhưng trong lòng lại sợ hãi. Ông sợ, nếu không chăm sóc tốt cho Vương Quý Nhân, khi Mã Tiểu Linh trở về dám phá nát quán bar của ông.
Lý Gia Thụy nhấn hết ga, liên tục vượt đèn đỏ, cũng mai là trời tối, xe trên đường cũng không nhiều. Khi đến bên ngoài công trường, Lý Gia Thụy ngừng xe, thấy Mã Tiểu Linh từ ghế phụ bước ra. Ông quay cửa xe xuống, nhỏ giọng nói: "Anh chờ em ở đây, hay là về trước?"
"Anh vào với tôi." - Mã Tiểu Linh cẩn thận lấy mắt kính thần quái ra, vừa đeo lên đã thấy công trường dày đặc âm khí. Âm khí nơi này tụ lại thành từng đám mây đen, ánh trăng thì bao phủ bên ngoài. Mây đen có dấu hiệu lan rộng.
Bên trong còn mang máng nghe được vài tiếng kêu gào. Mã Tiểu Linh vung tay phải, gậy Phục Ma xuất hiện. Lý Gia Thụy ngồi trong xe trợn trắng, chút nữa thở không ra hơi. Thấy Mã Tiểu Linh cứ như đang chơi xỏ mình, run lập cập xuống xe, gắng gượng tinh thần đi theo sau Mã Tiểu Linh. Nhìn thấy tình cảnh quái dị cũng không ngạc nhiên, nhưng tay thì nắm chặt lá bùa hộ mệnh, miệng khấn: "A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ!"
Cửa công trường đóng chặt, thỉnh thoảng có chút âm khí tràn ra ngoài, rồi từ từ dung hợp vào mây đen.
"A..............." - Một tiếng kêu thảm thiết xé nát màn đêm, Lý Gia Thụy run đến nỗi ngồi sụp xuống đất.
Mã Tiểu Linh híp mắt, nghiêm túc nhìn cửa lớn. Cửa hình như bị đẩy ra một chút, một cánh tay đầy máu thò ra, gắt gao nắm chặt nắm tay cửa. Hình như cơ thể bị một sức mạnh vô hình ngăn cản.
Bàn tay không chống lại được sức mạnh to lớn, bị ép buông ra, năm ngón tay phản xạ có điều kiện bám vào khung cửa, hận không thể đâm thủng tấm cửa thép. Sức hút phía sau càng lúc càng lớn, năm ngón tay cào bới trên khung cửa, lại bị kéo từng tấc từng tấc lùi về sau. Móng tay bị gãy ngang, lòng bàn tay đầy máu.
Mã Tiểu Linh thấy thế, đưa tay lấy ra một lá bùa vàng, chạy chậm tới, ném lá bùa về phía cánh tay, khẽ đọc: "Thần Long nghe lệnh, Hỏa Thần Chúc Dung mượn pháp. Trừ tà!"
Lá bùa vàng biến thành một cục lửa, ánh sáng lửa thấp thoáng, dán lên cánh tay. Chỉ nghe phía sau cửa truyền ra một tiếng vang trầm thấp, sau vài giây, một người đầy máu me chạy thẳng về phía Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh căng thẳng, khi nhìn rõ quần áo đó là của Lý Văn thì mới thở phào. Cũng may ông chủ chưa chết, bất quá sống cũng hơi bị khó khăn đây. Mã Tiểu Linh lắc đầu, ánh mắt ngưng đọng nhìn vào công trường. Thấy mây đen trong công trường bốc lên lợi hại, chỉ là tại sao lại thả Lý Văn ra? [Mình đã dùng một lá bùa, chắc thứ đó cũng bị tổn hại, nhưng tại sao lại không đuổi theo ra đây?]
[Là không muốn lộ bản thể, hay là không thể chạy ra?]
"A, Lý Văn, Lý Văn, chú tỉnh lại. Này, chú sao rồi?" - Lý Gia Thụy gọi đến bi thương. Dù không ưa nhau, nhưng cũng là người đang sống, cứ vậy chết trước mặt mình, thật làm Lý Gia Thụy có chút khó chịu. Cảm thấy có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim, đau đến ứa mồ hôi lạnh.
Mã Tiểu Linh nhìn đám mây đen cuồn cuộn, ánh mắt lóe lên, thu tầm mắt, cúi đầu nhìn Lý Văn. Thấy ông già Lý Gia Thụy bây giờ nước mắt nước mũi như con nít, lắc đầu. Ngồi xổm xuống, dùng tay đặt lên động mạch cổ của Lý Văn. Cảm nhận được mạch đập yếu ớt, rồi lại nhìn bàn tay hoàn toàn biến dạng, trong máu thịt nhìn thấy rõ cả xương.
Mã Tiểu Linh nhíu mày, nói với Lý Gia Thụy: "Đừng khóc, hắn chưa chết đâu, chỉ hôn mê thôi. Anh đưa hắn vào viện trước, rồi quay lại đón tôi."
Lý Gia Thụy mở to mắt, lau nước mắt, nét mặt mừng rỡ, cũng có chút lo lắng, ấp úng nói: "Anh.........chú ấy còn sống. Một mình em có ổn không?"
Mã Tiểu Linh chép miệng, đứng dậy không thèm nhìn Lý Gia Thụy nữa. Chỉ là một tay cầm gậy Phục Ma, bước chân kiên định đi về phía cửa lớn, tóc đuôi ngựa phía sau nhẹ nhàng lắc lư theo từng bước của nàng. Lý Gia Thụy lạnh sống lưng, không dám nhìn, người tốt trời sẽ phù hộ. Hi vọng rằng người tốt như Mã Tiểu Linh cả đời bình an. Lý Gia Thụy vội vàng đưa Lý Văn đang hôn mê lên xe, rồi lái đi.
Mã Tiểu Linh phủi phủi tà váy da, lấy ra một lá bùa đỏ dán lên gậy Phục Ma. Lần này nguy hiểm muôn phần, chỉ nhìn âm khí dày đặc, bản thân nàng cũng có chút bất an. Dùng lá bùa có uy lực lớn nhất dán vào, tất nhiên vẫn còn lá bùa tím. Nhưng bùa tím lại bỏ vốn lớn để mua, nên có chút hơi tiếc rẽ. Không phải giờ khắc nguy hiểm, nhất định không thể dùng. Dù sao nàng còn phải hoàn thành tâm nguyện của bà cô.
[Nhiều năm như vậy, bà cô vẫn còn tâm tâm niệm niệm muốn bắt tướng thần. Mình tới giờ vẫn chưa một lần nhìn thấy cương thi, chứ nói gì đến Tướng Thần. Lại nói, nhiều năm như vậy không hề nghe tin tức gì của Tướng Thần, cũng không biết Tướng Thần còn tồn tại hay không. Nếu năm đó bà cô có lá bùa tím, thì đã sớm bắt được Tướng Thần rồi. Dù sao mình mua được bùa tím, cũng coi như một niềm an ủi. Sau khi chuyện này kết thúc, mình phải đem lá bùa tím cho bà cô xem. Để cho cô biết, mình vẫn chưa quên tâm nguyện của cô.]
Mã Tiểu Linh đi tới cửa lớn, do dự một chút, nhưng vẫn hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực ung dung bước vào. Khi vào trong, mới phát hiện thì ra bên ngoài nhìn âm khí ngùn ngụt, nhưng bên trong chưa đến phân nửa. Chỉ là mây đen tạo thành một tấm viền ngăn cách với mặt trăng phía trên, bao vây xung quanh công trường, tầm nhìn chỉ còn 1m. Một chút nữa chắc sẽ không thể nhìn thấy 5 ngón tay.
Mã Tiểu Linh lấy ra một lá bùa vàng, lá bùa vàng nhẹ nhàng bốc cháy, bóng đêm đột nhiên bị chiếu sáng. Mã Tiểu Linh giương mắt nhìn lên, liền đối diện với một ánh mắt tàn nhẫn.
Trên gương mặt đầy vết sẹo, có một cặp mắt đỏ như máu, gương mặt như được chắp vá. Phía mặt trái hình như nhỏ hơn, gò má bên phải bị cắt xén, có thể nhìn thấy rõ sâu cổ họng và lưỡi.
Mã Tiểu Linh kinh ngạc hét lên, vì giật mình nên lá bùa vàng cũng bị tắt. Bốn phía lại rơi vào trong bóng tối, Mã Tiểu Linh theo bản năng muốn bỏ chạy, chạy được vài bước thì thấy không đúng. [Mình rõ ràng đứng cách cửa không xa, vì sao chạy hoài vẫn không tới?]
Mã Tiểu Linh có chút sợ, nuốt nước bọt, lấy ra một lá bùa vàng nhưng không dám châm lửa. Chỉ lo nếu nhen lửa, thì lại nhìn thấy khuôn mặt ghê rợn đến muốn ói đó.
Không thể kiềm chế ý nghĩ vừa mới xuất hiện, Mã Tiểu Linh nổi da gà, tâm trạng càng lúc càng hoảng. Gậy Phục Ma trong tay hướng về trước mặt, vung lung tung.
Đánh liên tục vài lần, một chút phản ứng từ gậy Phục Ma cũng không có, xem ra tại nàng nghĩ nhiều. Mã Tiểu Linh căng thẳng nuốt nước miếng, vừa định nhen lửa, thì giữa cổ đột nhiên mát lạnh, hình như có ai đó vừa thổi vào cổ nàng.
Cảm giác mát mẻ, làm tim Mã Tiểu Linh muốn nhảy ra ngoài. [Mình không cảm nhận được có gió, phía sau có người sao?] - Mã Tiểu Linh gắt gao nắm chặt gậy Phục ma, cảm thấy cả người cứng đờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.