Vương Quý Nhân cầm muỗng múc cháo đưa lên miệng, thấy Mã Tiểu Linh cứ nhìn mình chằm chằm, cười nói: "Em muốn gì sao?"
"Khụ.....khụ....Không...có, ăn cháo, ăn cháo."
"Chuyện đó......Quý Nhân, chị thấy mệt không?"
Vương Quý Nhân nâng lên mị nhãn, hờn dỗi nhìn Mã Tiểu Linh rồi thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn chén cháo, nhẹ giọng nói: "Em quan tâm chị à?"
"Ừm....Em sợ tối qua làm đau chị." - Mã Tiểu Linh nói xong liền cúi đầu ăn cháo, nhưng lỗ tai đã đỏ lửng.
Vương Quý Nhân khẽ cười, lấy một miếng bánh ngọt cho vào miệng. Mã Tiểu Linh nhìn chằm chằm Vương Quý Nhân không chớp mắt, cảm thấy người trước mặt hôm nay nhìn thế nào cũng rất tốt, làm gì cũng làm nàng hồi hộp không ngớt.
Chuông điện thoại lại reo, Mã Tiểu Linh bất mãn nhíu mày, cầm điện thoại. Thấy là Lý Gia Thụy, bấm tắt, vứt điện thoại qua một bên. Vừa định nói vài câu với Vương Quý Nhân, thì điện thoại tiếp tục reo.
[Nếu không phải chuyện gấp, thì tôi sẽ dạy dỗ ông một trận]. Mã Tiểu Linh hung hăng nghĩ, nhận điện thoại, giọng nói cũng không tốt chút nào: "Có chuyện gì?"
"Mau, mau lên..mấy...mấy tên đạo sĩ kia đang đi tới công trường kìa." - Giọng nói Lý Gia Thụy có chút gấp gáp.
"Họ đi thì đi, mắc mớ gì đến tôi?"
"Ôi, tổ tông của tôi, lúc này còn thế. Tối qua "chơi" cả đêm, bây giờ vẫn chưa thấy chán sao? Có gì thì tối nay làm tiếp đi. Em không tới nhìn, lỡ bọn họ toàn đồ giả, không phải mất thêm mấy mạng sao?" - Lý Gia Thụy giải thích.
Khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091539/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.