Mã Tiểu Linh mím môi, đi tới trước cửa phòng đóng chặt gõ, nói nhẹ: "Ông chú, ông cứ tự lừa gạt mình mãi như vậy không thấy mệt sao?"
Bên trong vẫn không có phản ứng, Mã Tiểu Linh cúi đầu trầm tư một chút rồi nói: "Ông chú, ông cứ thế là tự hại mình. Mặc kệ thế nào, hôm nay tôi đến là muốn làm sạch quỷ nhãn của ông."
"Tôi mặc kệ, tôi sống thế nào là chuyện của tôi, cô cút đi!" - Trong phòng truyền ra tiếng thét giận dữ của ông chú.
Mã Tiểu Linh sững người, cúi đầu không biết nên nói gì. Làm người thì nên thương bản thân một chút, có thể nhìn thấy đất nước tươi đẹp, có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, nước xanh như ngọc. Nếu không làm sạch quỷ nhãn, ông chú đó nhất định sẽ bị mù.
Kỳ thật, ông ấy bây giờ chính là một người mù. Có điều tốt hơn người mù một chút, ngoài con người ra thì ông ấy vẫn có thế nhìn thấy mọi thứ. Còn người mù thì chả nhìn được gì cả.
"Người ma khác nhau, ông cứ vậy sẽ làm hại bản thân."
"Không cần bận tâm, là tôi tình nguyện, cô quản được sao. Cút ngay cho tôi!"
"Ông hấp dẫn nhiều quỷ hồn như vậy, sớm muộn gì cũng bị chúng nó nhập thân. Đến lúc đó, ngay cả tư cách đầu thai cũng không có." - Mã Tiểu Linh kiềm chế tức giận khuyên nhủ.
"Đầu thai hay không là chuyện của tôi, cô nhiều chuyện quá làm gì? Tôi có hại người sao? Tôi chỉ muốn sống an nhàn qua ngày, tôi có kêu cô đến à? Cô bị điên phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091537/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.