Mã Tiểu Linh nhìn cảnh đẹp, cười nói: "Chúng ta tiếp tục lên xe ngắm cảnh nhé?"
"Không thể đi vào rừng rậm nguyên sinh đó sao?" - Vương Quý Nhân có chút tiếc nuối nhìn ngắm cảnh trời xanh mây trắng, núi vàng tráng lệ.
"Cũng được thôi, dù sao cũng tới rồi." - Mã Tiểu Linh cười hì hì kéo Vương Quý Nhân từ từ đi lên núi. Đoạn đường này có rất nhiều đá sạn, nên người lên rất ích, chỉ có người từ từ đi xuống. Dù sao cũng không có sông nước, không có nét đẹp tạo hóa, không có thác nước cuốn hút lòng người. Rừng rậm nguyên sinh chỉ là một đống cây to lớn, không có gì đặc biệt để xem.
Cũng may Vương Quý Nhân chỉ là thuận miệng nói, tốc độ leo núi cũng không nhanh. Chỉ là được một lúc, Mã Tiểu Linh liền thấy mệt.
"Mệt quá, chúng ta nghỉ chút đi." - Vương Quý Nhân cười nhẹ, tùy ý ngồi lên một tảng đá.
"Yêu Vương, Yêu Vương, ngồi lên thần nè, người ngồi lên tảng đá nhỏ như vậy sẽ không thoải mái. Yêu Vương nhìn thần xem, rất mạnh khỏe, đầy đặn nhẵn bóng rất bằng phẳng, thích hợp để người ngồi. Yêu Vương, người đến chỗ thần đi."
Sắc mặt Vương Quý Nhân khẽ thay đổi, cụp mắt che giấu tâm tình phức tạp. Vào lúc này, trong đầu nàng là hình ảnh của bản thân. Vào lúc ấy, linh khí trời đất rất đơn thuần, nàng yêu mỗi sinh mệnh trong núi vì đều có linh trí của mình. Bản thể của nàng chính là Ngọc Thạch, nên cảm ứng với từng ngọn cây ngọn cỏ càng thêm sâu sắc. nàng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091535/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.