Chuyến đi này dài tận 8 tiếng, Mã Tiểu Linh choáng váng đầu óc. Đặc biệt, khi gần tới lại bị kẹt xe, đạp thắng liên tục khiến chân nàng mềm nhũn, vất vả lắm mới đến khu ngắm cảnh. Trời cũng đã gần khuya, trước tiên đặt khách sạn, mua vé vào cửa, rồi rửa mặt đi ngủ.
Trời chưa sáng, Mã Tiểu Linh thức dậy, không bất ngờ khi lại nằm trong lòng Vương Quý Nhân. Gọi Vương Quý Nhân tỉnh, thay quần áo, hai người đi ra ngoài.
Vương Quý Nhân hít một hơi thật sau, không khí ở đây thật tốt, thấy xung quanh quá đông người, bất giác nhíu mày: "Trời còn chưa sáng, những người này đến đây tụ họp à?"
"Làm ơn đừng có lậm phim nữa mà. Đây là khu du lịch phong cảnh, tới đây tất nhiên là đi ngắm cảnh rồi." - Mã Tiểu Linh bực mình lấy khăn quàng cổ ra, nhẹ nhàng quàng lên cho Vương Quý Nhân. Nhìn cả đám người hò hét, ai ai cũng đeo túi lớn túi nhỏ, Mã Tiểu Linh hai tay trống không nên rất đắc ý.
[Mình càng lúc càng thích Không Gian Giới Chỉ này, dù đến bất cứ nơi nào, hai tay vẫn trống trơn, một thân một mình quá thoải mái.] - Nghĩ như thế, nụ cười của Mã Tiểu Linh càng sâu hơn. Tươi cười kéo tay Vương Quý Nhân chạy tới cửa lớn.
Trước cửa lớn đã có một hàng dài, Mã Tiểu Linh nói Vương Quý Nhân đứng trong hàng chờ, còn nàng chạy đi mua đồ ăn sáng.
Vương Quý Nhân híp mắt nhìn một hàng dài cái đầu đen thui trước mặt, mím môi, đi ra khỏi hàng. Ngẩng đầu, đi tới trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091533/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.