Chương trước
Chương sau
Ông lão đi trước, Mã Tiểu Linh theo sát phía sau, cả hai đi vào một con đường. Mã Tiểu Linh liền nhận ra có gì đó lạ, bóng người của ông già này giống như không có thật. Mã Tiểu Linh trong lòng cả kinh, thầm kêu không ổn, vội vã bước nhanh về trước bắt lấy cánh tay ông lão, không ngờ lại bắt vào không khí. Nhìn lại lần nữa, bóng người ông lão đã biến mất không còn tăm hơi.
[Ảo ảnh, lại là ảo ảnh. Từ lúc nào mình đã rơi vào ảo ảnh? Thật là đáng chết!] - Mã Tiểu Linh vội vàng xoay người, chạy như bay về cửa tiệm đồ cổ. Cánh cửa cuốn bị đóng chặt, làm Mã Tiểu Linh ảo não. [Lại để ông ta trốn thoát, mà tại sao ông ta phải trốn? Nếu phải đánh nhau, mình thật sự không có cửa thắng, thế tại sao ông ta phải trốn?]
Mã Tiểu Linh lấy ra một lá bùa vàng, cũng không quan tâm xung quanh có người, gấp nó thành một con hạc giấy nhỏ, kẹp hạc giấy vẽ hình Thái Cực trước cửa cuốn, khẽ quát: "Ngưng."
Con hạc giấy nho nhỏ lảo đảo bay lên, bay khỏang 5m về phía nam, rồi đập vào tường rớt xuống.
Mã Tiểu Linh không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người khác, liền nhặt con hạc giấy lên, rồi chạy thẳng về phía nam.
[Kết quả này chính mình cũng không đoán được, già mà chạy nhanh gớm, ngay cả hạc dẫn đường của mình cũng không đuổi kịp. Xem ra muốn tìm ông ấy, không phải chuyện dễ rồi.]
Thượng Cổ Thần Thú không hổ là Thượng Cổ Thần Thú, một cái chớp mắt đã đến bãi đất hoang cách đó trăm dặm. Ông lão vuốt vuốt râu cá trê, nhìn lên bầu trời, âm trầm nói: "Các hạ là ai? Tại sao năm lần bảy lượt lại cản trở việc của lão? Lão phu chưa bao giờ đối địch với cô, vì sao cứ đuổi theo lão không tha?"
"Hừ, láo xược, chỉ là một con rắn nhỏ mà dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với bản vương. Đừng tưởng là Thượng Cổ Thần Thú thì có thể làm càn, thấy ta nhất định phải cung kính. Hôm nay là không dạy dỗ ngươi, thì uy tín của bản vương không còn." - Vương Quý Nhân hừ lạn, vẫn ẩn thân trên trời, nhưng giọng nói thì vang lên bốn hướng, làm ông lão không dám manh động.
Ông lão nghe xong lời Vương Quý Nhân nói, sắc mặt hơi tái. [Vừa mở miệng đã nhìn ra bản thể của mình, nghĩa là công lực của cô ta cao hơn mình. Mình là Thượng Cổ Thần Thú, tất nhiên quen thuộc hầu hết mọi thứ, nhưng lại có loại nhân vật chính mình cũng không dám đắc tội, đây là ai? Trong ấn tượng của mình không có người nữ tính như vậy, không lẽ là Chu Tước?]
[Không đúng, Chu Tước đã phản bội Nữ Oa trở thành thuộc hạ của Tam Thanh, vậy người trước mắt là ai? Thời Thượng Cổ Đại Năng đã từng xuất hiện nhân vật không tầm thường nào sao?]
Sắc mặt ông lão biến hóa khôn lường, lúc xanh lúc trắng, cân nhắc một chút rồi thu lại khí thế trên người, ôm quyền hướng lên trời bái, nhẹ giọng nói: "Không biết vị Yêu Vương nào giáng lâm, Ba Xà ngu muội, hi vọng được người chỉ điểm."
"Yêu giới đã mất, ngươi đến từ đâu?" - Vương Quý Nhân híp mắt nhìn chằm chằm ông lão. [Con rắn nhỏ này che giấu rất tốt, là loại rất giảo hoạt, mình phải chú ý một chút. Lỡ hắn làm nên sóng gió, thì cũng tổn hại danh tiếng của mình.]
"Thưa đại vương, Ba Xà gần đây mới vừa thức tỉnh. cùng với Ba Xà còn có Tê Cừ. Sau khi tỉnh lại, chỉ nhìn thấy pho tượng Nữ Oa, còn phát hiện bị chôn sâu 3000m dưới lòng đất, còn lại thần hoàn toàn không biết."
"Ngươi đã giác ngộ chưa?"
"Vâng, đã giác ngộ. Bộ tộc của Ba Xà đều bị săn gϊếŧ, tất cả Yêu tộc không còn chổ nương nhờ. Ngay cả Yêu giới cũng bị ba giới liên thủ làm đổ nát, đồng thời phong ấn vào hư không, không tìm thấy tọa độ."
"Làm sao ngươi sống sót?"
"Chuyện này, thần cũng không biết. Trong trí nhớ của thần, thần đã chết rồi. Thế nhưng thời khắc cuối cùng, thần đã tận lực bảo toàn một tia hồn phách của mình, dùng bí thuật đưa nó hòa vào trong cơ thể, vì thế may mắn thoát được một kiếp. Nhưng nếu không có ai hổ trợ, thần chắc chắn không có cách nào thức tỉnh. Thế nhưng khi thần tỉnh dậy, ngoại trừ tượng Nữ Oa, thì xung quanh chẳng có gì cả."
"Thế có chuyện gì lạ không?"
"Chuyện này....thật ra là có. Khi thần cầm pho tượng, thì pho tượng đột nhiên phát sáng, giống như Nữ Oa giáng lâm, giúp thần ẩn náo tốt. Rồi......rồi......a .......a......" - Ba Xà đột nhiên ngừng nói, ôm đầu hét lên, dáng vẻ giống như đụng đến một thứ cấm kị, vạn lần thống khổ.
Đồng tử Vương Quý Nhân thu hẹp, ánh sáng đỏ sẩm từ từ lan ra, đôi mắt như nhuộm máu tươi. Con ngươi vẫn màu đen, làm Vương Quý Nhân đặc biệt đẹp đẽ.
Vương Quý Nhân nhìn thấy một vệt yêu khí vỡ ra nồng nặc, biến thành vô số xúc tu siết chặt đầu Ba Xa. Xúc tu tựa như có sinh mệnh, liều mạng chui vào những nơi có khe hở. Trong nháy mắt, xúc tu quấn chặt đầu Ba Xà gió thổi không lọt. Vô số xúc tu chui vào trong mắt, mũi, lỗ tai, miệng của Ba Xà. Ba Xà đau đớn hét lên, đưa tay tóm bắt những yêu khí trên mặt mình, những không có gì thay đổi, nó không tản đi mà càng lúc càng siết chặt.
Vương Quý Nhân trong lòng cả kinh, vội vã bắn ra một vệt yêu khí màu tím về phía đầu Ba Xa. Khi tiếp xúc với xúc tu kì lạ đó, hai bên bắt đầu giằng co. Vương Quý Nhân cũng rất tàn nhẫn, dùng một lượng lớn yêu khí tập trung lại với yêu chi bản nguyên, biến ảo thành một cây đàn Tỳ Ba lớn.
Tiếng đàn Tỳ Bà mãnh liệt, một âm phát ra hóa thành lưỡi dao mỏng hướng về xúc tu đánh tới. Xúc tu ra sức phản kháng, chiếm thế thượng phong. Nhưng vì xúc tu không có yêu lực chống đỡ, nếu có chủ nhân của yêu lực này đứng đây, sợ Vương Quý Nhân cũng sẽ thua. Rất may, đây chỉ là một chút yêu lực mà thôi.
Vương Quý Nhân bay lên, ôm đàn Tỳ Bà vào lòng. Tay trái bấm hợp âm, tay phải dùng tốc độ nhanh gảy đàn, những lưỡi dao mỏng cắt từng cái xúc tu. Ba Xà đang kêu la thảm thiết, nhưng âm thanh càng lúc càng yếu. [Đến cùng là ai? Lẽ nào thật sự là Nữ Oa nương nương? Nữ Oa nương nương để những Thượng Cổ Thần Thú lần nữa thức tỉnh, muốn làm gì?]
[Vì sao người không nói, vì sao lại muốn gϊếŧ Ba Xà? Đến tột cùng có bí mật gì mà không thể nói được? Chẳng lẽ là..........chẳng lẽ là.......Nếu thật sự là thế, thì Ba Xà bị gϊếŧ cũng không lạ. Lỡ bị người tu đạo biết được, sợ sẽ gây nên gió tanh mưa máu.]
Vương Quý Nhân cắt đứt cái xúc tu cuối cùng, Ba Xà đang đứng thẳng lập tức xụi lơ trên mặt đất, không một tiếng động. Vương Quý Nhân híp mắt, đứng trên trời nhìn Ba Xà co giật mấy lần, rồi trở về bản thể, đành thở dài. [Ngay cả sức giữ hình dáng cũng không còn, sợ chẳng sống nổi. Quả nhiên mình ngàn phòng vạn phòng, lại phòng sai đối tượng.]
Vương Quý Nhân từ từ hạ xuống, đi tới cách Ba Xa bảy bước, đưa tay phá hủy cơ thể Ba Xà. Cơ thể cứng rắn như sắt của Ba Xà, trong mắt Vương Quý Nhân chẳng khác gì miếng đậu phụ, không đỡ nỗi một đòn. Thu nhẹ bàn tay ngọc, làn da trắng nõn nà nhuộm đầy máu tươi.
Vương Quý Nhân xoay nhẹ tay, mở tay ra, một viên nội đan màu tím nhạt hiện ra trong lòng bàn tay. Trên nội đan còn có vài giọt máu đỏ tươi, yếu ớt lộ ra ánh sáng tím, sắc trời cũng có chút quỷ dị.
Vương Quý Nhân lấy ra xà đảm trong cơ thể Ba Xà, chưa kịp đi thì cách đó không xa xuất hiện bóng người. Vương Quý Nhân hơi ngẩng đầu, liếc nhìn bóng người rồi lại nhìn xác chết Ba Xà. [Chắc là bị hấp dẫn bởi cái đống thịt này.]
[Có điều, mình ăn thịt, thì cũng nên chừa chút canh thừa cho người khác, huống chi là thịt Ba Xà tinh, quá sức khó ăn. Mình có nội đan và xả đảm là được rồi.] - Vương Quý Nhân nhếch miệng cười nhẹ, cả người dần trong suốt rồi biến mất.
Ở một nơi xa, có người với mái tóc thật dài khoác lên phía sau, từ trên vai xuống dưới khoác một cái áo tơ lụa màu xanh, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn(1),phía trước là một cái bàn làm từ gỗ tử đàn, trên bàn có hai tách trà, đang phả hơi nóng. Nhẹ nhàng nâng tay, chuẩn bị đưa tách trà lên môi, hình như cảm ứng được cái gì đó, nhoẻn miệng cười nhẹ rồi thôi. Ngẩng đầu nhìn xa xăm, ánh mắt lóe lên. [Những quân cờ mình sắp đặt, cuối cùng đã bắt đầu rồi sao?]
Mã Tiểu Linh giận dữ nhìn xa xa. [Không phải quá xa rồi hả, già mà chạy nhanh như quỷ, mình đuổi thế nào cũng chưa theo kịp. Đúng là không chịu nổi mà, vất vả tìm được người, sao có thể để hắn thoát được.] - Mã Tiểu Linh vẫn chưa từ bỏ ý định, chạy về trước cửa tiệm đồ cổ, đập cửa, la hét um sùm. Ngoại trừ làm người qua đường ngạc nhiên, thì không có hiệu quả gì.
Tức giận trở lại xe của mình, gọi điện thoại cho Uyển Nhi: "Uyển Nhi, cô đang ở đâu?"
"Tiểu Linh, thị trấn S có chuyện nên tôi phải tới đó ngay, chút nữa gọi lại cho cô."
"Này....Uyển Nhi!" Mã Tiểu Linh chưa kịp nói gì thì đã bị cúp điện thoại, trong lòng có chút mất mát. Trong đầu lóe sáng, đột nhiên trở nên hưng phấn. [Thị trấn S, không phải chỗ mình đang ở sao? Xảy ra chuyện gì, có chuyện gì? Có quan hệ với ông lão mình đuổi theo không?]
Mã Tiểu Linh vội vã gọi lại, nhưng không ai nghe máy. Mã Tiểu Linh vẫn không từ bỏ, gọi liên tục. Đến cuộc gọi thứ 10 thì người ta mới chịu bắt máy: "Tiểu Linh, có gì không?"
"Tôi cũng đang ở thị trấn S, cô nói chỗ nào xảy ra chuyện? Tôi muốn đến xem một chút."
"Chuyện này..........Được rồi, cô đến đi. Địa chỉ là................"
Mã Tiểu Linh nhanh chóng lái xe đến địa chỉ Uyển Nhi vừa cho, từ xa đã thấy cả đám người bu quanh đó. Mã Tiểu Linh đến gần, xuống xe, chạy về phía Uyển Nhi. Đến gần rồi mới phát hiện, trên đất hình như có gì đó.
Đẩy đám người ra, mới thấy trên mặt đất là một con rắn thật thật bự. Mã Tiểu Linh nhíu mày, thấy cách đó không xa hình như có vài thứ giống quần áo. Vừa nhìn tới, mới phát hiện đó là đồ ông lão lúc nãy đã mặc. [Không lẽ con rắn này là ông ta? Mà sao ông ta lại chết rồi?]
--------------------------
(1)bồ đoàn: là đệm ngồi được làm bằng tre. Coi phim hay thấy mấy ông sư hay ngồi để tụng kinh và uống trà ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.