Chương trước
Chương sau
"Ôi~~~ là tôi tạo nghiệt. Vợ tôi mang thai, không cẩn thận uống phải một ít thuốc cảm. Tôi liền khuyên em ấy nên phá thai đi, kết quả một xác hai mạng, là tôi có lỗi với em ấy. Khi thất đầu của em ấy, tôi nằm mơ, tới giờ đã được hơn một tháng, em ấy nói muốn đưa tôi đi theo. Trước đây tôi không hề tin mấy thứ này, nhưng gần đây cơ thể tôi càng lúc càng yếu. Có một lần đến nhà Gia Thụy chơi, tôi không cẩn thận tiết lộ chuyện này, nên chú ấy mới nói có người sẽ giúp được tôi." - Nét mặt Phương tiên sinh phức tạp, có lẽ đụng đến chuyện thương tâm, cũng lo là làm người khác hoảng sợ. Phương tiên sinh nói xong liền cúi đầu, cau mày, bộ dáng không muốn nói nữa.
Mã Tiểu Linh đưa tay vào trong túi xách, sau đó mở Không Gian Giới Chỉ, lấy mắt kính thần quái đeo vào. Vừa thấy cái kính, Trịnh tiên sinh đã cứng đờ, mím môi, sắc mặt tái nhợt. Mắt kính này ông đã từng đeo, nếu có thể ông thật sự không muốn nhìn thấy nó lần nào nữa. Thế nhưng Phương tiên sinh có quyền thế, con đường sau này của ông chắc sẽ rộng mở. [Vì tiền đồ, mình phải liều mạng theo quân tử!]
Mã Tiểu Linh nhìn Phương tiên sinh, chỉ thấy ấn đường Phương tiên sinh đen thui, lan tận đến mí mắt. Nhìn kỹ lại, thì phát hiện cả người Phương tiên sinh đều nhàn nhạt hắc khí, đây là dấu hiệu của người sắp chết. Xem ra, Phương tiên sinh chỉ sống được vài ngày.
Mã Tiểu Linh nghiêm túc nhìn vẻ mặt vừa chờ đợi, vừa sợ hãi của Phương tiên sinh, nhẹ giọng nói: "Cô ấy có nói lúc nào đưa ông đi không?"
"Tối ngày mốt, đó là 49 ngày đầu của em ấy. Không lừa cô, mấy ngày trước tôi thấy cơ thể càng lúc càng yếu. Đôi lúc, lại còn thấy một vài hình ảnh kì lạ. Vì thế, tôi có tìm vài Âm Dương tiên sinh nổi tiếng. Nhưng bọn họ đều đã nói quá muộn, không cứu được nữa. Còn nói trong số mệnh sẽ gặp tai nạn, kêu tôi trở về chuẩn bị hậu sự, lúc đó tôi mới coi trọng. Không biết với chuyện này, Mã tiểu thư định làm thế nào?" - Phương tiên sinh nhìn Mã Tiểu Linh với gương mặt thành khẩn. Giun dế còn muốn sống tạm bợ, huống chi là một người đàn ông trung niên vẫn còn đang hăng hái.
"Dạo này vào buổi tối, ông có nhìn thấy ma không?" - Mã Tiểu Linh lẳng lặng nhìn Phương tiên sinh. Phát hiện sau khi hỏi câu này, hắc khí sau lưng Phương tiên sinh bắt đầu sôi trào. Hắc khí từ từ tập trung ở bả vai Phương tiên sinh. Hắc khí chậm rãi nhúc nhích, cúi cùng tụ lại thành khuôn mặt của một người phụ nữ. Chỉ là, gương mặt đen thui, nhìn thế nào cũng rất quái.
Gương mặt người phụ nữ kia nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt tàn nhẫn làm Mã Tiểu Linh có chút hoảng sợ. [Lẽ nào còn nội tình bên trong?] - Nghĩ đến đây, Mã Tiểu Linh nhìn Phương tiên sinh đánh giá ý tứ.
"Làm sao cô biết?" - Phương tiên sinh giật mình. Lập tức nhớ tới lúc nãy mình đã tiết lộ cho Mã Tiểu Linh quá nhiều thông tin. Mã Tiểu Linh có thể nghĩ đến tình cảnh thế cũng là bình thường. Trái tim có chút hoang mang cũng buông lỏng hơn.
"Các người có phải còn giấu tôi cái gì không?"
"Mã tiểu thư nói vậy là sao?"
"Bởi vì cô ấy bảo với tôi, "bớt lo chuyện người khác"."
Phương tiên sinh định cầm ly rượu lên uống, để hóa giải một chút căng thẳng. Mã Tiểu Linh vừa nói ra câu này, tay Phương tiên sinh run lên, cái ly cầm không chắc rơi xuống mặt bàn. Rượu đỏ trong ly bắn tung tóe, đổ cả vào bộ đồ trắng của Phương tiên sinh. Cái ly lăn vài vòng, rồi rơi xuống thảm sàn xe, nhưng không bị bể. Lúc này, Phương tiên sinh và Trịnh tiên sinh đều đờ người ra. Mã tiểu Linh mở to mắt, hai gã đàn ông mà nhát gan thế à.
Mãi đến khi Mã Tiểu Linh dọn mặt bàn sạch sẽ, Phương tiên sinh mới khôi phục tinh thần. Sắc mặt sợ hãi hơn lúc nãy, hỏi: "Em....em ấy ở đây?"
"Ông muốn thấy không?" - Mã Tiểu Linh liền tháo mắt kính thần quái ra, đưa tới.
Trịnh tiên sinh thấy vậy, vội vã hướng về Phương tiên sinh khoát tay: "Anh Phương, cái kính này tốt nhất đừng nên đeo, nếu không sẽ bị hù chết đó! Từ lần đầu tiên đeo kính này, tới giờ em còn bị ác mộng, anh không phải hỏi tại sao em cứ dùng thuốc ngủ mãi sao? Chính là hậu quả đã đeo nó đó."
Cánh tay Phương tiên sinh đưa tới liền ngưng lại, run run, nhưng vẫn nhận lấy mắt kính, nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Anh thấy nên gặp mặt em ấy thì tốt hơn. Chỉ là, có bị nguy hiểm gì không?"
"Không, có tôi ở đây, các người cứ nói chuyện." - Mã Tiểu Linh lấy ra mắt kính thần quái dự bị, trong lòng có chút đắc ý. [Quả nhiên mình chuẩn bị chu đáo, qua nhiều lần không có mắt kính nên mình đã mua thêm để dự phòng. Dù sao mình không phải lo về kinh tế nữa, lại có thêm Không Gian Giới Chỉ nên không phải mang theo nặng nề. Chuẩn bị nhiều một chút với mình lợi nhiều hơn hại.]
Phương tiên sinh siết siết nắm đấm, hít một hơi thật sau, ánh mắt có chút khẩn cầu nhìn Mã Tiểu Linh. Ông đeo mắt kính thần quái lên, nhìn một vòng trong xe, [vì sao không có ai? Lẽ nào mắt kính này chỉ có Mã Tiểu Linh nhìn được? Không đúng, Trịnh tiên sinh không phải cũng đã thấy sao?]
"Này, cô trốn sau gáy ông ấy làm sao? Cô đã muốn lấy mạng của ông ta, tốt xấu gì cũng ra gặp đi chứ."
Lời Mã Tiểu Linh nói thật nhẹ nhàng, nhưng làm Phương tiên sinh suýt chút hồn bay phách tán, kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố ở tuyến thượng thận tăng cao đến chóng mặt. Dường như, chỉ cần thêm một chút nữa, ông sẽ bị dọa chết tươi. Phương tiên sinh hít một hơi thật sau, chậm rãi mở miệng: "Tiểu Lệ, làm ơn để anh.....thấy em."
Không khí dường như cô động lại, Phương tiên sinh nói xong không dám thở mạnh, chỉ nhìn chằm chằm phía trước. Trong hoàn cảnh này, Trịnh tiên sinh cũng thấy trái tim nhỏ bé của mình cũng chịu không nổi, chạy ngược xuống ghế phụ sau lưng kế bên rèm cửa, tách khỏi chỗ đó. Sau đó lấy bùa Mã Tiểu Linh cho, co rúc trên ghế, không dám thở mạnh.
Mãi đến khi Mã Tiểu Linh không còn kiên nhẫn nửa, đầu tiểu Lệ mới từ từ di động: "Anh Phương, em bây giờ chỉ còn mỗi cái đầu, anh tuyệt đối đừng sợ."
Mã Tiểu Lệ nhíu mày, nhìn tiểu Lệ có khuôn mặt rất dịu dàng, trong lòng có chút sợ hãi. [Rõ ràng muốn lấy mạng người ta, bây giờ lại lo hù người ta sợ. Không lẽ là bị phân biệt nhân cách?]
"Tiểu Lệ." - Cũng may đầu của tiểu Lệ chỉ toàn là khói đen, nét mặt có hơi chút dữ tợn, nên nhìn vào hơi đáng sợ. Giờ khắc này ở bên người yêu, tiểu Lệ như một người phụ nữ bình thường, ôn nhu e lệ, thật khác xa cái người lúc nãy vừa hâm dọa Mã Tiểu Linh.
"Tiểu Lệ, anh có lỗi với em." - Sau khi Phương tiên sinh nhìn thấy dáng vẻ của tiểu Lệ, vành mắt liền đổ, cũng không biết nói gì, chỉ không ngừng lau nước mắt. Tình cảnh này làm Mã Tiểu Linh có chút cảm động, ai cũng nói nam nhi không được rơi lệ, nhưng xem ra chỉ là chưa đủ đau lòng. Chí ít nước mắt của Phương tiên sinh, có thể làm Mã Tiểu Linh giảm bớt một chút thành kiến.
"Anh Phương, anh đừng khóc. Tiểu Lệ nhìn đau lòng lắm." - Tiểu Lệ lại làm gương mặt bi thương, chỉ là ma quỷ không có nước mắt, nên gương mặt nhìn có chút quái dị.
Phương tiên sinh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Lệ, có phải em muống anh xuống đó với em không?"
"Anh Phương, xin lỗi, tiểu Lệ chỉ muốn được ở bên anh. Tiểu Lệ muốn vĩnh viễn cùng ở chung với anh."
"Được, là anh có lỗi với em. Nếu em thật sự muốn như vậy, anh đồng ý xuống đó cùng em." - Phương tiên sinh nhớ lại hình ảnh tươi đẹp của hai người. Một lúc lâu mới từ từ mở mắt ra, nét mặt có chút điên cuồng.
"Có thật không? Anh Phương, quá tốt rồi, chúng ta có thể ở cùng nhau." - Tiểu Lệ thấy hạnh phúc.
Mã Tiểu Linh thật sự nhìn không nổi nữa, Phương tiên sinh này bị ngốc à, lại chịu chết? Mà tiểu Lệ cũng thật ích kỷ. Phương tiên sinh đồng ý vì cô ấy mà tự tử, tại sao cô ta không buông tha Phương tiên sinh một mạng? Mã Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Hai người có chết, cũng sẽ không ở cùng nhau."
"Cô nói cái gì?" - Giọng nói của tiểu Lệ đột nhiên bén nhọn, ánh mắt dữ tợn nhìn Mã Tiểu Linh.
"Tôi nói, hai người có chết cũng sẽ không ở cùng nhau. Bởi vì khi ông ấy chết, ông ấy sẽ đến Địa Phủ trực tiếp đầu thai. Còn cô, sẽ ở Hoàng Tuyền chịu khổ, bồi thường lại tội lỗi thì mới có thể luân hồi. Theo lý mà nói, giống như cô đã chịu tội lỗi, lần đầu thai tiếp theo nhất định sẽ thành súc sinh, có thể là heo, có thể là cá, cũng có thể là con kiến. Cô cảm thấy con người đã uống canh Mạnh Bà, thì có thể nhớ mà tìm tới nhau sao? Coi như tìm được rồi thì sao? Cô cho rằng người đó sẽ yêu một con kiến à? Đúng là nực cười."
"Cô......cô muốn gì hả? Cô có phải là người phụ nữ mới của anh Phương không? Có phải vì không muốn tôi với anh Phương ở cùng nhau, nên cho mới nói mấy lời ác độc vậy không? Đồ đàn bà đáng chết, để xem tôi xé nát miệng cô ra."
Tiểu Lệ hét lên một tiếng, rồi xông về phía Mã Tiểu Linh. Cái đầu bién thành một cái miệng rộng đầy răng nanh, phóng thẳng tới Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh đã sớm chuẩn bị, tay phải lóe sáng, gậy Phục Ma xuất hiện trong tay. Lần trước lá bùa cam vẫn còn một lần tấn công, Mã Tiểu Linh không chút lưu tình, đánh thẳng về phía tiển Lệ. Không gian trên xe quá nhỏ, gậy Phục Ma đánh trúng tiểu Lệ, làm khói đen tan ra, nhưng khuỷu tay phải của nàng bị đập mạnh vào lưng ghế. Lần này lực xung kích trực tiếp, làm tay Mã Tiểu Linh tê rần, cánh tay bủn rủn, trong thời gian ngắn mất đi sức chiến đấu.
Gậy Phục Ma trong tay tuột ra, lăn xuống mặt đất. Mã Tiểu Linh giật mình, thầm kêu không được. Cũng không kịp quản bị lộ Không Gian Giới Chỉ, tay trái cầm súng ngà voi trắng, nhắm ngay đầu tiểu Lệ đang kêu rên ở ghế sau.
Có lẽ ý thức được nguy hiểm, tiểu Lệ hung tợn nhìn Mã Tiểu Linh, rồi khói đen lại tụ tập trên người Phương tiên sinh. Khi Mã Tiểu linh muốn bóp cò, thì phát hiện mục tiêu đã biến mất.
[Đáng chết, để cô ta thoát được rồi. Nếu không phải ở trên xe, thì đã thu được rồi. Coi tốt chưa kìa, làm cô ta có cơ hội chui vào trong cơ thể Phương tiên sinh. Nếu cô ta vẫn không chịu ra, sợ ba ngày sau Phương tiên sinh không còn mạng để sống. Lần này nên làm gì mới ổn?]
Mã Tiểu Linh ảo não, nhìn tử khí từ từ chui vào trong người Phương tiên sinh. Nàng thu súng, khom người nhặt gậy Phục Ma lên, nhìn Phương tiên sinh đang há hốc miệng, nói: "Người ma khác biệt, ông cho rằng đi với cô ấy thì là giúp cô ấy sao? Ông đang hại cô ấy, vốn cô ấy có thể đi đầu thai, thế nhưng cô ấy lại không chịu. Nếu như bị tội, không được mấy trăm năm thì không hết được tội."
"Ông biết rửa tội là thế nào không? Chính là đem ông ném thẳng xuống Hoàng Tuyền. Nước dưới Hoàng Tuyền bén như dao, chỉ cần chảy ra thì da thịt đều bị lóc sạch, cúi cùng chỉ còn lại bộ xương, linh hồn bị giam trong xương tủy, chỉ có thể chịu được dằn vặt người không ra người. Sau khi thịt da được lóc sạch, thì vớt xương từ Hoàng Tuyền lên, cơ thể sẽ lại phục hồi. Chờ đến khi hồi phục hoàn toàn, thì lại bị ném xuống Hoàng Tuyền. Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, sự đau khổ như vậy có bao nhiêu người chịu được? Bây giờ ông còn cho rằng là vì cô ta nữa không?"
---------------
Thai phụ không được uống thuốc cảm, thì trong đó có thành phần làm thai nhi bị biến dị. Hzai...làm phụ nữ đúng là ko dễ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.