Chương trước
Chương sau
"Cô vào đây làm gì?" - Giọng nói lạnh lùng, người mở miệng hình như không hề do dự, chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn bức tranh trên tường. Bức tranh đó là một bộ sơn thủy mạc, chỉ có núi và nước lơ lửng giữa không trung, phía dưới là những đám mây, phía trên là bầu trời xanh.
"Diêm..........." - Hương Nhi lúng túng gọi, bà cảm thấy cô gái trước mặt thật xa lạ.
"Là muốn thay cái người kia cầu xin sao?"
Đây nhất định không phải người mà bà quen biết, người đó không hà khắc như vậy.
Diêm La chân quân xoay người, xốc cái mũ lên, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra. Chỉ là, nét mặt lạnh như băng, không hề có cảm xúc.
"Sao? Không chịu mở miệng à? Chuyện này ta nhất định sẽ báo, cô ta chờ bị đuổi gϊếŧ đi. Chờ khi cô ta chết rồi, thì ta sẽ bóp nát linh hồn của cô ta." - Diêm La chân quân lạnh lùng liếc nhìn Hương Nhi, rồi quay lại tiếp tục nhìn bức tranh phong thủy.
"Diêm.......đừng."
"Hừ, trong lòng cô chưa từng có ta, bây giờ vì người đó mà cầu xin ta, phải không? Được, nếu cầu xin thì làm đúng một chút, QUỲ XUỐNG!"
Giọng nói lạnh lùng, làm Hương Nhi có chút run rẩy. Nhìn bóng lưng đó, Hương Nhi cảm thấy chóp mũi chua xót, thật muốn khóc, hai chân mềm nhũn quỳ xuống.
"Cô đã sẵn lòng vì người ta mà chịu khuất phục, thì càng thích bị lăng nhục phải không? Muốn ta tha cho cô ta? Được, không vấn đề, dùng bản thân cô để đổi đi. Từ hôm nay, cô là của ta, đến khi nào ta chơi chán thì thôi." - Diêm La chân quân xoay người, nhìn Hương Nhi đang im lặng khiếp sợ. Giọng nói bình tĩnh đến mức tàn nhẫn.
"Được." - Hương Nhi cười khổ, nhìn người vừa quen vừa lạ kia, trong lòng có chút cay đắng. [Tất cả là do mình tự chuốt lấy, nếu làm vậy người sẽ hết giận, vậy thì mình cam tâm tình nguyện.]
Vương Quý Nhân ngồi trên ghế một lúc, thì Tạ Tất An cung kính đưa một cái mâm đưa lên, trên mâm có Sổ Sinh Tử.
Vương Quý Nhân nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tạ Tất An, để mặc cho anh lật đến trang có tên Mã Tiểu Linh, rồi cầm một cây bút lông đen thui đưa đến.
Vương Quý Nhân nhìn cây bút lông trong tay Tạ Tất An, cầm lấy Sổ Sinh Tử lật qua lật lại, nhíu mày. [Con người sống cũng không được thọ lắm, chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, còn đưa đủ một lần mình bế quan. Không lẽ mình bế quan một lần, khi ra ngoài thì Mã Tiểu Linh đã đầu thai một kiếp rồi sao?]
Vương Quý Nhân suy tính một chút, cầm lấy bút lông, rồi vạch bỏ tên Mã Tiểu Linh trên Sổ Sinh Tử. Nét mực đen vừa tiếp xúc với màu trắng của giấy, liền phát ra ánh sáng dịu, một lúc sau tên Mã Tiểu Linh biến mất trong Sổ Sinh Tử.
"Đây là thoát khỏi lục giới sao?"
"Phải, ngay lúc ta vạch bỏ, thì Mã Tiểu Linh đã không còn nằm trong sự quản lý của lục giới rồi." - Tạ Tất An cười lấy lòng. Nếu sớm biết bên cạnh Mã Tiểu Linh có nhân vật lợi hại như vậy, thì anh đã không tùy tiện trêu chọc cô ấy. [Ôi~~~ Hi vọng Vương Quý Nhân không biết.]
"Như vậy cũng tốt......Ta không muốn Tiểu Linh biết thân phận của ta. Còn nữa, nếu Diêm La lấy Sổ Sinh Tử ra, thì ngươi tự mình nói với Tiểu Linh, đừng để em ấy nghi ngờ."
"Tất nhiên, khi trời tối, thuộc hạ sẽ lập tức đến tìm Tiểu Linh nói rõ ràng." - Tạ Tất An còn thiếu tứ chi chống đất, le lưỡi nhìn Vương Quý Nhân mà thôi.
"Tốt. Ngươi không được làm em ấy sợ, cứ từ từ nói, hiểu chưa?"
"Hiểu, hiểu ạ. Đại nhân còn có chuyện gì dặn dò?"
"Ta muốn gặp Diêm La." - Vương Quý Nhân nhẹ nhàng đặt cây bút lông vào trong tay Tạ Tất An. Thấy Tạ Tất An gật đầu, rồi biến mất.
Một lúc sau, Diêm La chân quân xuất hiện ở cửa, vẫn là cái áo choàng đen kia, vẫn gương mặt tinh xảo được giấu dưới cái mũ lớn, không để ai nhìn rõ nét mặt.
"Cô tìm ta?" - Diêm La chân quân mở miệng.
"Tại sao Hương Nhi có thể sống lại?"
"Chuyện này không liên quan đến cô. Cô đã làm xong việc cần làm, ta không tiễn."
"Ngươi nói chuyện với bản vương như thế à?" - Vương Quý Nhân híp mắt, nhìn chằm chằm Diêm La chân quân.
"Thế cô hi vọng bản quân sẽ nói gì với cô?" - Người trong chiếc áo choàng không hề lùi bước. Kiếm đã ra khỏi vỏ, chỉ cần một chút lửa sẽ có chiến tranh.
"Nhớ, chăm sóc tốt cho em ấy." - Vương Quý Nhân thở dài, rồi biến mất.
Diêm La chân quân vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm. [Hiện tại, thực lực của mình và Vương Quý Nhân chỉ sêm sêm nhau. Nếu Vương Quý Nhân thật sự đánh hết sức, thì chắc mình cũng bị cô ta lóc da sẻ thịt. Đồ yêu nghiệt chết tiệt!]
Nét mặt Vương Quý Nhân trắng bệch, xuất hiện trong phòng Uyển Nhi. Suýt nữa là hù chết Uyển Nhi rồi, cô vội vã lấy ra một viên linh dược tự bào chế đưa tới: "Chị bị thương sao?"
"Không đáng lo." - Vương Quý Nhân nhận thuốc, uống vào. Thuốc này với Uyển Nhi là đồ tốt, nhưng với vết thương của Vương Quý Nhân thì chỉ như muối bỏ biển. [Vai đau quá, bị tiên khí làm trọng thương, sợ trong thời gian ngắn khó thể phục hồi. Mình phải dùng chân khí từ bên trong để chữa thương, trong lúc này mình sợ không thể động thủ.]
[Dù sao chuyện quan trọng nhất đã làm xong. Đã vậy rồi, thì nghỉ ngơi một chút cũng không sao.]
"Chị đã đi Địa Phủ?" - Sắc mặt Uyển Nhi phức tạp, không ngờ Vương Quý Nhân chỉ vì Mã Tiểu Linh mà dám một mình náo Địa Phủ. Dấu hiệu trước mắt cho thấy, Vương Quý Nhân đã có một trận ác chiến. Có thể đả thương Vương Quý Nhân, nhất định không phải người bình thường, chẳng lẽ........Dưới tay nhân vật đứng đầu Minh giới, Vương Quý Nhân có thể trở về an toàn, có thể thấy được công lực thâm hậu của Vương Quý Nhân. Có lẽ, Vương Quý Nhân là thứ mà người ta hay gọi, cái gì nhỉ? Thượng Cổ Đại Năng?
"Ừ, chuyện đã giải quyết xong, ta muốn tĩnh dưỡng vài ngày để chữa thương. Mấy ngày này, thay ta chăm sóc tốt cho Tiểu Linh." - Nét mặt Vương Quý Nhân có chút mệt mỏi, đưa tay xoa huyệt thái dương. Không hiểu tại sao, trong lòng nàng có dự cảm không tốt. Nhưng lại không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Đêm dần xuống, Mã Tiểu Linh tâm thần bất an. [Cả ngày nay không nhìn thấy Vương Quý Nhân, không biết cô ấy đi đâu rồi. Chút nữa mình phải ra ngoài, sao cô ấy vẫn chưa về?]
Mã Tiểu Linh đứng ngồi không yên, ra khỏi phòng, đến gõ cửa phòng Uyển Nhi. Đợi một lúc, Uyển Nhi mở cửa, nở nụ cười. Nàng chưa kịp mở miệng, thì Uyển Nhi đã nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, rồi rón rén mở cửa lớn hơn. Đến khi Mã Tiểu Linh nhìn thấy trên giường có hai bóng người đang nằm, thì Uyển Nhi mới nói: "Hai người đó chơi mệt nên ngủ mất rồi, chút nữa tôi sẽ sang phòng khách ngủ. Cô có gì sao?"
Mã Tiểu Linh sửng sốt, cười khan nói: "Không có, tôi thấy Quý Nhân chưa về, nên.......Chút nữa tôi phải ra ngoài, chắc sẽ về rất muộn."
"Trể thế này còn ra ngoài sao? Có muốn tôi đi cùng không?"
"Không cần, tôi chỉ đi dạo một chút thôi." - Mã Tiểu Linh khoát tay. Không chờ Uyển Nhi nói tiếp, liền đi xuống lầu. [Chính mình nhờ Uyển Nhi chăm sóc Vương Quý Nhân, nhanh như vậy Uyển Nhi đã có thể làm Vương Quý Nhân lên giường, còn "xuỵt" vì sợ mình đánh thức cô ấy, có yêu quái như thế sao? Mọi người đều là bạn, lẽ nào cô ấy không biết "vợ bạn không thể lừa gạt" sao? Giao Vương Quý Nhân cho Uyển Nhi có phải lựa chọn sáng suốt không, mình phải xem kỹ lại.]
Mã Tiểu Linh nhấn ga, chiếc xe phóng nhanh như đại pháo lao băng băng trên đường lớn. Cũng may con đường này không nhiều người, lại còn là lúc nửa đêm, nên đường rất vắng, để xã stress cũng rất tốt.
Chiếc xe lao đi trong đêm, rồi bẻ lái về phía đường La Sơn. Tối nay trăng rất đẹp, tròn và rất sáng. Vầng trăng lơ lửng trên trời, tỏa ra một chút ánh sáng dịu êm trong những góc tối.
[Ừm, hôm nay là trăng tròn. Nghĩ tới, chắc con quỷ trong tiểu khu kia, tối nay sẽ ra để hấp thụ ánh sáng mặt trăng. Thời cơ tốt như vậy, nếu không đi tìm hiểu một chút, thì thật có lỗi với cái danh hiệu Khu Ma thế gia.]
Mã Tiểu Linh đậu xe bên ngoài tiểu khu, đi bộ vào trong. Sau khi trải qua chuyện Tê Cừ, nàng không mong cái xe yêu quý của mình bị tổn hại gì. Vì thế, đi bộ là tốt nhất.
Đeo mắt kính thần quái vào, sau đó cầm gậy phục ma, dán lên nó một lá bùa cam, ngông nghênh bước vào tiểu khu. Tiểu khu này đã xảy ra rất nhiều án mạng, nên đã sớm không có ai. Trong những ngôi nhà cao tầng, một ngọn đèn cũng không có.
Mã Tiểu Linh chậm rãi bước trong tiểu khu, những cây nhỏ trong bồn hoa cũng đung như đang chào đón Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh cười cợt, cất cao giọng: "Đi ra."
"Tôi cũng đang chờ cô." - Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, làm Mã Tiểu Linh giật mình. Nhưng vẻ kinh ngạc này chỉ thoáng hiện, sau đó Mã Tiểu Linh nhếch miệng cười, quay đầu lại.
Đối diện là một công viên tập thể hình, các dụng cụ lẻ loi đứng dưới ánh trăng phát ra ánh sáng trắng bệch. Có một bóng trắng mờ, đang ngồi trên thanh xà kép. Bóng mờ này nhìn thấy Mã Tiểu Linh, liền cười cợt.
Nụ cười e thẹn kia làm Mã Tiểu Linh không thể tin đó là một con quỷ. Trong mắt Mã Tiểu Linh, con quỷ này là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy.
"Cô đến bắt tôi à?" - Cái bóng mờ hình như cũng không sợ Mã Tiểu Linh, giọng nói rất ung dung như đang tâm sự với bạn cũ.
"Những người đó là do cô gϊếŧ sao?" - Mã Tiểu Linh lạnh lùng nhìn cái bóng. Nếu như cô ấy gϊếŧ người, thì nàng chắc chắn không hạ thủ lưu tình.
"Cô có thể đợi tôi gϊếŧ thêm một lần nửa không? Gϊếŧ hắn xong, cô muốn làm gì cũng được." - Bóng màu trắng nói, ánh mắt nhìn vào khoảng trống gần chỗ Mã Tiểu Linh.
"Tôi sẽ không để cô hại người." - Mã Tiểu Linh giơ gậy Phục Ma, mạnh mẽ đánh về phía bóng mờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.