Chương trước
Chương sau
Bên trong cáp treo, một bầu không khí yên tĩnh, Mã Tiểu Linh lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi cáp treo vừa đến trạm, thì nàng lập tức phóng như bay, không quan tâm Vương Quý Nhân có đi theo hay không.
Lên tới đỉnh, mới phát hiện phong cảnh nơi đây đúng là thế gian hiếm có. Sương mù mỏng lượn lờ, làm bốn phía tựa như tiên cảnh. Một bức tượng Phật uy nghiêm đứng ở trên đỉnh núi, mơ hồ còn có thể thấy người đang vái lạy.
Mã Tiểu Linh nhìn phương hướng một tý. Hướng về vách núi, trên đó có một bia đá, trên đó có khắc ba chữ "Khinh Sinh Nhai"(1). Kiểu chữ chất phác mạnh mẽ, màu sơn đỏ trên nền phấn, phối hợp với ý nghĩa của câu khiến người ta khoảng sợ.
"Đây, mọi người xem. Nơi này chính là Khinh Sinh Nhai rất nổi tiếng, có độ cao 500m, vách núi dựng đứng với những tầng mây lững lờ, bên dưới là rừng rậm nguyên thủy. Ở đây nhảy xuống, đảm bảo 200% chết chắc luôn. Đây là thánh địa của những người thích tự sát."
Một cô hướng dẫn viên du lịch quàng khăn đỏ, cầm cờ đỏ, đang giải thích cho một đám du khách phía sau. Lời nói vừa ra, thì khá nhiều người cười phá lên, chen lấn nhau chạy đến cạnh vách núi để chụp ảnh lưu niệm.
Mã Tiểu Linh thấy vậy, lập tức tránh né, chui, chen, lấn. Sau chừng hai tiếng vất vả, thì mới thấy không còn ai. Mã Tiểu Linh thở phào, thấy Vương Quý Nhân đang nhìn nàng, tự nhiên bực mình.
"Lại đây nhanh lên, không thôi chút nữa người ta lại kéo tới nữa bây giờ." - Mã Tiểu Linh thấy Vương Quý Nhân vẫn đứng im, bắt đầu nóng lòng, bước tới kéo cánh tay Vương Quý Nhân đi qua vành đai bảo vệ của Khinh Sinh Nhai. Vương Quý Nhân chưa kịp đứng vững, thì Mã Tiểu Linh lại kéo Vương Quý Nhân nhảy xuống núi.
Vương Quý Nhân giật mình, chưa kịp định thần thì phát hiện ngã xuống một nơi mềm mại nào đó. Nghi hoặc ngẩng đầu lên, phát hiện phía trên bị sương mù che phủ, không nhìn thấy vách núi bên cạnh. Nhưng dựa theo tốc độ rơi, chắc cũng không cách vách núi quá xa.
Vương Quý Nhân bình tĩnh lại. Quả nhiên, chỗ nàng đang đứng cách vác núi không đến 50m. Còn thứ nàng té lên chính là một cái lưới được bện bằng nilong, bên trong nhét đầy bông, vì thế nên rất mềm, không gây tổn thương.
Mã Tiểu Linh đứng dậy phủi bụi trên người, nhìn quanh. Phát hiện nơi này chỉ có thể nhìn thấy trong cự ly một cánh tay, còn bao nhiêu hoàn toàn mù tịt. Lại không thấy Vương Quý Nhân ở đâu, trong lòng hơi hoảng. Cái lưới này không lớn, nếu lỡ ngã ở ngoài lưới, thì chắc chắn thịt nát xương tan.
"Quý Nhân." - Mã Tiểu Linh lo lắng gọi. Một vài giây, cổ tay của nàng bị kéo nhẹ, cảm xúc tinh tế làm Mã Tiểu Linh bình tĩnh. Giọng nói của Vương Quý Nhân truyền đến.
"Chị ở đây."
"Ừm, đi theo tôi. Nơi này sương mù quá dày, đừng đi lạc." - Mã Tiểu Linh lấy ra lá bùa vàng, dùng tay kẹp lấy, nhẹ nhàng vung lên, lá bùa tự bốc cháy chiếu sáng con đường dưới chân. Mã Tiểu Linh cúi đầu nhìn, mới phát hiện có một sợi dây thừng, nối thẳng đến đối diện.
Dây được ghép với dây khóa thép, một bên nối vào Khinh Sinh Nhai, một bên dẫn tới ngọn núi đối diện. Có điều, sương mù quá dày, chỉ có thể nhìn rõ trong phạm vi nửa mét. Mã Tiểu Linh một tay nắm khóa, một chân đạp lên dây xích phía dưới, quay đầu nói với Vương Quý Nhân: "Cô cẩn thận, nơi này tôi e không thể lo lắng cho cô."
Mã Tiểu Linh hơi nhích về trước một bước, phát hiện dây xích được kéo rất căng, giống như đi trên mặt đất không hề lung lay. Lúc này, nàng mới an tâm, mò mẫm từng bước đi về trước. Được một lúc, phía sau vang lên một tiếng động nhỏ.
Nghĩ, chắc cũng có người giống nàng, nhảy xuống Khinh Sinh Nhai.
Đúng như dự đoán, chỉ một lúc, liền nghe được rất nhiều âm thanh, rồi dây xích cũng nhẹ nhàng lung lay. Mã Tiểu Linh căng thẳng, không thể quan tâm được gì khác, vội vàng bước nhanh hơn.
Vách Khinh Sinh Nhai vị xói mòn nghiêm trọng, ai biết được ổ khóa này cắm sâu bao nhiêu. Lỡ không thể chịu được trọng lượng nặng, thì thế nào?
"Hắc, các người cũng đến chợ giao dịch sao?" - Phía sau vang lên giọng nói của đàn ông.
Mã Tiểu Linh hoảng loạn, tại sao nhanh như vậy hắn đã có thể đuổi theo? Vừa định trả lời, thì giọng nói của Vương Quý Nhân truyền đến.
"Ừm, ngươi cũng vậy sao?"
"Đúng vậy, đây là buổi đấu giá 100 năm một lần. Có người nói có rất nhiều thứ tốt, không biết có duyên hay không."
"Buổi đấu giá? Sau tôi không biết?" - Mã Tiểu Linh nghi ngờ.
"Khà khà, vừa nhìn liền biết cô không phải người trong môn phái. Người bình thường chỉ có tiền, thì tất nhiên không được thông báo. Những chuyện như vậy, chỉ thông báo với những môn phái có chút tiếng tăm. Chúng tôi cũng coi như là tụ hợp tham gia trò vui, chứ đừng mong nghĩ gì tới đấu giá. Có thể đi đến chợ giao dịch, mua được vài món hợp ý, thấy hài lòng, xem như là trời thương rồi."
Mã Tiểu Linh yên lặng nghi nhớ. Nếu là buổi đấu giá, có tý tiền cũng chả biết đủ hay không, nhưng có thể xem cũng là chuyện tốt.
Có người nói chuyện cùng, ba người cũng rất nhanh đến được ngọn núi đối diện. Mã Tiểu Linh ngạc nhiên nhìn vách đá trước mặt, trong lòng suy nghĩ chuyện gì thế này? Tại sao không có đường.
Người đàn ông phía sau tính đi tới, khi đến gần mới biết, đó chính là Lưu Mãnh lúc ở tiệm quần áo đã ép Vương Quý Nhân giao ra trâm cài tóc. Hai bên đối mặt, có chút giật mình. Lưu Mãnh lúng túng sờ sau gáy, cười miễn cưỡng: "Mã tiểu thư, lúc trước xem như là hiểu lầm, thật lòng xin lỗi. Để tôi mở cửa, cô nghỉ ngơi chút đi."
Lưu Mãnh nói xong, từ trong ngực lấy ra một thiệp mời màu vàng, nhẹ nhàng kề sát vách đá. Vách đá đột nhiên sáng rực lên, có chút dao động, cứ như mặt sông đang gợn sóng. Mã Tiểu Linh căng thẳng, cấm chú thật quá chân thật, xem ra không có thiệp mời chắc sẽ không thể tiến vào.
[Cũng may là mình gặp phải Lưu Mãnh, dù lúc trước hắn ép Vương Quý Nhân giao trâm cài tóc có chút đáng ghét. Nhưng xem ra, cũng không đến nỗi.]
Mã Tiểu Linh theo Lưu Mãnh đi vào vách đá. Vừa bước vào, vách đá liền trở về nguyên trạng. Phóng tầm mắt ra phía trước, cảnh vật làm Mã Tiểu Linh thán phục. Trong lòng núi đèn đuốc sáng trưng, có một lối đi nhỏ nối dài phía trước, hai bên đều là nhà cao tầng. Cách đó không xa, còn có một sân luyện công, rất nhiều đệ tử đang tỷ thí với nhau.
Trên đường nhỏ người qua kẻ lại, có một tấm biểu ngữ thật to giăng ngang giữa hai bên nhà cao tầng, chữ đỏ chói mắt: Trân trọng khai mạc buổi đấu giá lần thứ ba tại núi Nga Mi.
Mã Tiểu Linh theo con đường đi về trước, hai bên lề rất nhiều người nhào ra níu kéo nàng. Một bên kéo, một bên nói rất nhiệt tình: "Này, người đẹp. Cô cũng tới tham gia chợ giao dịch phải không? Ở lại chỗ tôi đi, đầy đủ tiện nghi, một ngày chỉ 1888 tệ."
"Này, ba người ở bên này đi. Người đẹp, bên tôi càng tiện nghi hơn, lấy cô 1666 thôi."
"Tên độc địa nhà ngươi, ngươi muốn phá giá phải không?"
"Rồi sao? Hôm nay ngươi đã kéo được hai người nữ rồi, bên này đang dương thịnh âm suy. Kéo thêm nhiều người đẹp thì sao hả?"
"Hay, hay, ngươi gan lắm. Người đẹp, ở chỗ của tôi đi. Tôi lấy cô 800 thôi. Tức chết ta, tên rùa rụt đầu kia."
"Ngươi nói vậy mà được à? Có phải muốn đấu không? Người đẹp, qua đây, tôi không lấy một xu."
"Thật?" - Mã Tiểu Linh vừa nghe ông chủ kia nói vậy, vội vàng kéo Vương Quý Nhân đứng ra sau lưng ông chủ.
Ông chủ khách sạn có vẻ gầy yếu, nhưng sắc mặt rất hồng hào, có lẽ do vừa cãi nhau. Nhìn thấy Mã Tiểu Linh đứng sau lưng mình, lập tức ưỡn ngực liếc chủ bên kia, cao ngạo dẫn Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân đi vào trong khách sạn của mình.
Hùng hùng hổ hổ gần nửa ngày, đến khi đến cuối đường chỉ còn lại một mình, ông chủ lập tức phấn chấn.
"Hai người đẹp, hai người muốn ở mấy ngày?" - Ông chủ khách sạn hồi phục tinh thần liền cảm thấy lạ,tự dưng cho không người ta một căn phòng. Khi vào bên trong quầy, thấy dung mạo của Vương Quý Nhân và Mã Tiểu Linh thì hai mắt phát sáng. Vừa nãy lo cãi nhau, không ngờ đúng thật là người đẹp. [Aiz, mất căn phòng cũng xứng đáng.]
Bình thường, người cùng giao thiệp với quỷ thần đa số là đàn ông, nếu có nữ thì cũng đã là bà già. Hơn nữa đời người làm ăn đến nay, hai người trước mặt, đúng là xinh đẹp nhất từ trước đến nay. [Ai da, sáng sớm đốt nhang thơm cao cấp thật là đúng.]
"Người đẹp, phòng trên lầu, nước nóng 24h. Nơi này có wifi, mật khẩu là 8 số 8. Hai người muốn ở bao lâu cũng được, không biết có thể để lại số điện thoại được không?"
"Đăng ký phải dùng điện thoại sao?" - Mã Tiểu Linh nghi ngờ.
"A, đăng ký, đăng ký, phải rồi. Đây, họ tên, điện thoại, địa chỉ nhà, đều phải viết hết nha." - Mắt ông chủ khách sạn tỏa sáng, cầm lấy cây viết rồi nhìn chằm chằm tờ giấy đăng ký.
"Mã Tiểu Linh, ai da, tên thật hay. Vương Quý Nhân, ai da, cũng rất đẹp. Thật sự người giống như tên, Quý Nhân, Quý Nhân. Đúng thật là quý nhân mà."
Ông chủ khách sạn cười híp mắt dẫn hai người lên lầu, thâm ý nhìn bóng lưng Vương Quý Nhân. Mãi đến khi Mã Tiểu Linh đóng cửa phòng, thì ông chủ mới chịu đi xuống lầu. Nhìn thấy Lưu Mãnh vẫn còn đứng ở đại sảnh, mở to mắt, nói: "Ngươi còn ở đây làm gì? Chỗ ta hết phòng rồi, ngươi đi chổ khác đi."
Thấy Lưu Mãnh cười với ông, rồi lùi ra ngoài. Ông chủ khách sạn lại lườm thêm cái nữa, bốn bề vắng lặng, ngồi một mình ở đại sảnh. Đưa tay vuốt vuốt chòm râu, nhíu chặt lông mày, âm thầm nói: "Nhìn có chút lạ mắt, có thể làm cho Hồ Tam thái gia thiệt thòi lớn như vậy. Khà khà, đúng là rất được. Ừm, ta thích."
"Quý Nhân, ông chủ khách sạn này cứ thấy quái quái thế nào á. Xem ra, không có ý tốt." - Mã Tiểu Linh nghi thần nghi quỷ nhìn cửa. Có chút không yên lòng, lại đứng dậy, gài cửa lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.