Ba người ăn cơm xong, lập tức lái xe đến nhà tổ của Trịnh tiên sinh. Đường đi tới nhà tổ có chút xa xôi, nó nằm ở giữa sườn núi, trong một cái thôn nhỏ. Dưới chân núi, có một con đường được tráng xi măng uốn lượn lên trên, xung quanh là rừng cây xanh tươi. Trịnh tiên sinh tự hào, chỉ vào con đường xi măng nói: "Con đường này là do tôi làm. Vì nhà tổ ở trên sườn núi, mặc dù cách thành phố hơi xa, nhưng phong cảnh rất đẹp, nó làm người ta cảm thấy thoải mái. Nói thật, nếu có nhà ở đây, sẽ có cảm giác như đang nghỉ dưỡng ở biệt thự thiên nhiên vậy."
Mã Tiểu Linh không nói gì, nàng quay cửa sổ xe xuống, yên tĩnh cảm nhận từng con gió mát lướt qua gò má. Nơi thái dương có vài sợi tóc, như những nhánh cây đang vui đùa trong gió. Những chú chim nhỏ trong rừng líu, tiếng nước róc rách chảy, làm tâm trạng Mã Tiểu Linh có vẻ tốt hơn.
Cảnh đẹp như vật, chính là một món quà lớn của tự nhiên tặng cho con người. Con đường được làm ra vô cùng bằng phẳng, cũng may núi không cao, nhưng tương đối dài. Mã Tiểu Linh vén tóc ra sau vành tai, xa xa trên sườn núi bóng dáng mơ hồ của một căn biệt thự từ từ hiện ra.
Xe càng đến gần thì ven đường cũng xuất hiện dấu vết có người sống, xe chạy qua một căn nhà có chút cổ xưa, rồi lại bon bon chạy thẳng. Lâu lâu thấy một vài ngôi nhà, có một nóc nhà khói đang bay lên, có lẽ đang chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091480/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.