Mã Tiểu Linh lăn khỏi chỗ đó, chật vật đứng dậy, không quan tâm đất cát trên người. Nàng cầm lá bùa vàng, dán xuống đất, hét: "Long Thần nghe lệnh, Thiên Nhân hợp nhất, Thiên Cương chi khí, PHÁ!"
Con đường xi măng đang lành lặn, tự nhiên nứt ra, lan xung quanh, nương theo tiếng gió vù vù, trong nháy mắt đã đến dưới chân Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh hoảng hốt, vừa định tránh đi, thì nghĩ lại, đặt chân vào chỗ cũ. [Từ khi nào, mình đã rơi vào ảo cảnh của Tê Cừ? Hơn nữa ảo cảnh rất thật, mình không hề phát hiện.]
[Nói không chừng, lúc vừa Tê Cừ phá hỏng xe của mình, thì đã rơi vào ảo cảnh. Nếu không phải lúc nãy lăn tránh, dưới mặt đất có cảm giác cát đá lồi lõm, chứ không phải như đường nhựa, thì chắc mình đã không phát hiện ra ảo cảnh.]
[Nhưng lá bùa của mình đã phá bỏ ảo cảnh, tại sao lại giống như rơi vào nơi luyện ngục vậy?]
Vết nứt màu đen lan dài ra trăm dặm, Mã Tiểu Linh cảm thấy trước mắt như luyện ngục. Nơi này cho nàng có cảm giác đau thương và tuyệt vọng, giống như linh hồn bị trói buộc trong màn đen u ám, không thể thoát được.
Gió lạnh thổi khắp nơi, trong gió mùi máu nồng nặc, lại thêm cát và đá bị gió cuốn bay. Một viên đá to sượt qua đùi Mã Tiểu Linh, làm nó ửng đỏ.
Mã Tiểu Linh cúi đầu nhìn đùi mình, trong lòng hậm hực, làm sao cũng không che được. Nàng giơ gậy Phục Ma, đánh vào trong gió.
Kỳ lạ là, ngọn gió này giống như có sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091472/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.