Lý Gia Thụy bất giác đưa tay vuốt mái sáng một bên, vừa mới thả thay xuống, liền có cảm giác cả cơ thể như có một bàn tay vô hình bóp chặt, hô hấp cũng không thông. Bây giờ thì hắn mới ngớ ra, hắn đầu húi cua, làm gì có mái mà vuốt.
[Vậy tóc lúc nãy phủ xuống mi mắt của mình là ai?]
Hàm răng bắt đầu đánh lập cập, Lý Gia Thụy không dám thở mạnh, cứ thế ngồi chết cứng một chỗ. Nhìn lại Mã Tiểu Linh vẫn không nhúc nhích, khóc không ra nước mắt. [Sao cô không nhìn tôi, đưa lưng về phía tôi làm gì? Cô có biết con ma xuất hiện sau lưng tôi không vậy?]
Vương Quý Nhân muốn nhìn xem Mã Tiểu Linh làm sao thu được con ma này, không ngờ Mã Tiểu Linh đứng lên, đi về phía mình, cặp đùi trắng nõn kia làm nàng có chút chói mắt. Nàng chưa kịp phản ứng, thì ngón trỏ của Mã Tiểu Linh đã nâng cằm của nàng.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, Vương Quý Nhân ngẩng đầu nhìn vào mắt của Mã Tiểu Linh. Nàng cười nhẹ, ánh mắt lóe lên một vệt hồng, Mã Tiểu Linh đang quyến rũ nàng lập tức biến mất.
Vương Quý Nhân nhìn về phía cửa sổ, nơi đó có một cô gái mặc đồ xanh đang đứng, mái tóc dài tùy ý phủ lên bờ vai, khuôn mặt xinh đẹp. Lúc này, nàng bắt đầu chú ý hơn.
Vương Quý Nhân cười, lắc đầu. Nàng ghét nhất là đồ màu xanh, chán ghét mái tóc dài tùy ý thả trên vai, càng ghét vừa tóc dài lại còn mặc màu xanh. Nó làm nàng nhớ đến quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091466/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.