Editor: TLMT
Beta: Sói.
******************
Hai tiếng sau, lão Lư không gọi tôi dậy như lời lão nói mà tùy tiện để tôi ngủ thoải mái đến lúc tự nhiên tỉnh dậy.
Lần đầu tiên sau khi xuống giường hai mắt tôi không mở lên được. Nói thật, cảm giác đầu tiên của tôi là ly nước chứa tàn tro của lá bùa mà Tịnh Phác cho tôi uống có độc, khiến tôi bị mù rồi.
Mười giây sau tôi mới nhận ra trước mắt chỉ là một màu đen bởi vì sắc trời đã tối mịt, đã thế trong phòng còn không bật đèn.
Tôi đã ngủ đến mức cả người không có lực. Đầu tiên tôi bật đèn lên, sau đó rót nước từ bình nước lọc vào cốc. Tôi nhìn đồng hồ, lúc này vậy mà đã là mười một giờ đêm. Cục cảnh sát rất im ắng, tôi gọi to hai câu: "Sở trưởng? Tịnh Phác đạo trưởng?"
Ngoài cửa có tiếng bước chân đi đến, cửa được kéo ra, Tịnh Phác đi vào hỏi: "Dậy rồi à?"
Tôi hỏi: "Lão Lư đâu?"
Tịnh Phác nói: "Ông ấy về nhà trước rồi, tôi đang ở bên này chuẩn bị một vài thứ nên không gọi anh dậy."
Tôi gật đầu, đang muốn nói thêm thì di động bỗng nhiên đổ chuông. Tôi cầm máy lên xem, trên màn hình hiển thị bốn chữ "Đạo trưởng của tôi".
Tôi giơ màn hình điện thoại cho Tịnh Phác xem: "Nhìn này, giờ quỷ còn biết dùng công nghệ hiện đại nữa đấy."
Khóe môi Tịnh Phác nhếch lên một độ cong: "Sóng điện từ bị nhiễu, chuyện thường thấy thôi."
Tịnh Phác gật đầu nên tôi ấn nghe điện thoại: "Chào."
Tai Tịnh Phác đặt sát vào điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-quy-van-dao/1672994/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.