Edit & Beta: Thiên Sa.
~Truyện chỉ up tại diendanlequydon~
A Nhiễm cùng Mậu tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, ai cũng không nhường ai, ai cũng đều không thừa nhận thỏa hiệp.
Một cái nói: "Là chính ngươi không tin, tham ăn đi ăn vụng nên trúng độc sao lại đổ lên đầu ta? Muốn trách thì trách ngươi tự mình tham ăn còn thích đi trộm đồ vật."
Một cái thì nói: "Ngươi căn bản là không nói cho ta biết cây sắn có độc, còn cố ý xúi giục ta đi ăn vụng hại ta trúng độc, ngươi quả thực ác độc."
"Ta không có, Thừa, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.” A Nhiễm lập tức bắt lấy cánh tay Thừa xin giúp đỡ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn. Việc này nàng tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu nhận lấy thanh danh ác độc này, Thừa sẽ nghĩ nàng thế nào? Nàng không để bụng người khác nghĩ nàng như thế nào, nàng chỉ để ý Thừa nghĩ như thế nào thôi.~Truyện chỉ up trên trang diendanlequydon~ những web khác đều là sao chép~
Giả đáng thương? Mộc Tiểu Hoa nhìn A Nhiễm như vậy liền thầm cười ha hả.
“Ngươi rõ ràng là có, còn không thừa nhận.” Mậu sinh khí rống to, nổi giận đùng đùng trừng mắt A Nhiễm.
Mộc Tiểu Hoa nhìn về phía Mậu ở trong lòng lạnh lùng "hừ" lạnh một tiếng, xem bộ dáng này, trung khí*(*khí thế) cũng thật đủ, Mộc Tiểu Hoa ghét nhất chính là ăn trộm, mà A Lệ thẩm biết rõ nhi tử của mình trộm đồ vật cũng không giáo dục, không quở trách thì chẳng phải cùng một dạng người như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-xa-hoi-nguyen-thuy-di-lam-ruong/2071480/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.