Cố Cảnh Ngôn giơ tay vuốt mái tóc bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra cái trán, gương mặt tuấn mỹ cùng hàng lông mày xinh đẹp lộ ra. Khóe môi cậu giương lên, nở nụ cười, có chút hung hăng, rất ngắn ngủi, cảm giác rất thiếu niên. Lâm Hành chăm chú nhìn thêm một lúc, lần thứ hai lấy được bóng, truyền thẳng cho Cố Cảnh Ngôn, “Tiểu Cảnh.” Dường như lại trở về năm đó, anh dẫn Cố Cảnh Ngôn theo chơi, không có nhiều lo lắng như vậy. Người này không phải lão đại quyết đoán mãnh liệt trên thương trường, chỉ là Tiểu Cảnh đi sau lưng anh.
Giọng của anh không lớn, nhưng đủ để Cố Cảnh Ngôn nghe thấy, Cố Cảnh Ngôn sửng sốt quay đầu lại. Mất bóng rồi, Trương Siêu cướp được, nhanh chóng chuyền bóng, lên rổ, được hai điểm.
Một khoảng lặng, Đổng Hải mắng, “Cố Cảnh Ngôn não úng nước à? Không thấy anh Lâm chuyền bóng cho cậu sao?”
Cố Cảnh Ngôn hoàn hồn, chùi lòng bàn tay đầy mồ hôi lên áo. Lâm Hành gọi cậu là gì? Tiểu Cảnh?
Anh ấy là ai?
Tiếng còi của trọng tài vang lên, Cố Cảnh Ngôn như chú báo nhỏ xông vào trong sân. Giành bóng xoay người lại né Đổng Hải đang đứng gần, trực tiếp truyền cho Lâm Hành, Đổng Hải đang giang hai tay chờ bóng: “…”
Đệt bố mày!
Lâm Hành đang ở ngoài vòng ba điểm, nếu như anh vào rổ sẽ được ba điểm.
Tập thể lớp 11/2: “…”
Đờ mờ mày, này là gian lận hả!
Biết Lâm Hành ném ba điểm lợi hại như thế nào, bọn họ đã đẩy Lâm Hành ra vị trí không cướp được bóng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-tuoi-muoi-bay/198778/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.