Lâm Hành ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen tuyền của Cố Cảnh Ngôn, anh lấy ra một điếu thuốc, “Có ngại tôi hút thuốc không?”
Cố Cảnh Ngôn lắc đầu, Lâm Hành đốt thuốc rồi ngậm lên miệng, ngón tay vẫn gõ bàn phím, “Gần đây tôi có xem một quyển sách, viết như vậy đấy, có phải là rất ghê gớm không?”
Cố Cảnh Ngôn cúi đầu, tóc mái mềm mại rũ xuống dán lên cái trán trắng nõn của cậu, chốc lát sau nhìn về phía Lâm Hành: “Nói đâu trúng đó.”
Cậu thiếu chút nữa cho là Lâm tổng đang ngồi trước mặt.
Lâm Hành đẩy máy vi tính ra, ngả người ra sau. Chân dài vươn ra đến chỗ Cố Cảnh Ngôn, cầm lấy điếu thuốc, cánh tay dài khoác lên trên bàn, khói thuốc bay lơ đãng, anh hờ hững nói, “Cậu cũng thấy như vậy?”
“Gần như thế, đứng sau thị trường chứng khoán là con người.”
“Cậu tiếp xúc được bao nhiêu rồi?”
“Biết một chút thôi.” Tư thế ngồi của Lâm Hành phóng đãng, chiều cao một mét tám lăm, rất chiếm diện tích. Cố Cảnh Ngôn cảm thấy bầu không khí hơi ngột ngạt, uống hết đồ uống, “Không nhiều.”
Lâm Hành không tiếp tục đề tài này nữa, anh dập tắt khói tiếp tục xem máy vi tính. Ánh nắng từ cửa số chiếu vào, tỏa sáng cả bàn, ngón tay khớp xương rõ ràng của Lâm Hành đang gõ phím.
Cảm giác bàn tay kia tiếp xúc vói da thịt mình vẫn còn, trai tim Cố Cảnh Ngôn lại run lên một chút. Lâm Hành chăm chú nhìn máy vi tính, cậu trắng trợn không kiêng dè gì nhìn trộm Lâm Hành, nhìn đến nỗi hai mắt nóng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-tuoi-muoi-bay/198772/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.