Lâm Hành nhìn như một tên lưu manh, Chu Khải Sinh ở trước mặt Lâm Hành hoàn toàn không dám ra tay, sợ bị đập chết.
“Giảng đạo lý với cái thằng tồi này làm gì? Đánh cho xong việc.” Lâm Hành kéo cổ tay Lưu Vũ ra ngoài, “Đầu thầy bị cái gì hả, sao cứ nhất định phải treo cổ trên cái cây này chứ?”
Đi tới cầu thang đụng phải Chu Phi, Chu Phi liếc nhìn hai người thảm hại trước mặt, u oa một tiếng, “Đây là thế nào?”
“Bạn.” Lâm Hành nói, “Em đi trước, chở bạn về.”
“Đi đi, ở đây cũng quá khó coi.”
Lâm Hành xuống lầu vẫy tay chặn một chiếc xe taxi, đẩy mạnh Lưu Vũ vào, vòng sang bên kia lên xe, nói, “Thầy ở đâu?”
Lưu Vũ sửng sốt một chút, mới nói, “Tìm đại một cái quảng trường cho thầy xuống, thầy vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu.”
“Đừng nói với em là thầy không có chỗ ở nha?”
Lưu Vũ bị Chu Khải Sinh đuổi ra, mà lại phải nói chuyện này với học sinh của mình, đúng là thấy hơi thảm.
“Không có.”
Lâm Hành suy nghĩ một chút, nói tên một khách sạn, “Đi đến đó trước đi.”
Lúc xuống xe, cảm xúc của Lưu Vũ đã ổn định, “Cảm ơn em.”
“Thầy có cầm chứng minh thư không?” Lâm Hành hỏi.
“Không có.”
Lâm Hành lấy chứng minh thư của mình đặt một phòng, lúc trả tiền Lưu Vũ vội vã ngăn lại, mở cái ví tiền chỉ còn vai tờ tiền lẻ.
Lâm Hành buông tay, “Thầy trả đi.”
Lưu Vũ: “…”
Lâm Hành thanh toán tiền đặt cọc, quay người lên lầu.
Lưu Vũ hôm nay mất mặt quá, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-tuoi-muoi-bay/1338055/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.