Cậu ba tự phụ lạnh lùng nhà họ Cố cùng một cái vali đứng chung một chỗ, cậu mặc một cái măng tô dài, đứng đơn độc, hoàn toàn không hợp với thế giới bên ngoài.
Lâm Hành nhanh chân đi tới kéo Cố Cảnh Ngôn vào trong lòng, Cố Cảnh Ngôn theo bản năng bị dọa một chút, ngay khi cảm nhận được mùi hương của Lâm Hành thì ngẩng đầu, cả người thả lỏng, “Anh Lâm?”
Lâm Hành bọc cậu như một con gấu, một tay nắm tay Cố Cảnh Ngôn, tay kia kéo vali, “Có lạnh không? Mặc ít thế?”
“Không lạnh.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Không phải anh bị cảm sao? Còn khó chịu hơn em nữa.”
Lâm Hành ôm lấy Cố Cảnh Ngôn nhanh chân xuyên qua quảng trường nhỏ đến trước xe, kéo mở cửa xe đẩy mạnh Cố Cảnh Ngôn vào, đặt vali ở đằng sau. Lên ghế lái, xoa tay lên lồng ngực một lát rồi mới ôm mặt Cố Cảnh Ngôn, “Hôm nay hạ sốt rồi, không có chuyện gì đâu.”
Cố Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm Lâm Hành, ánh mắt lạnh lùng chứa ý cười.
“Nhìn cái gì?” Lâm Hành dí sát vào mặt cậu, nhìn kỹ mắt Cố Cảnh Ngôn, tiếng nói trầm thấp.
“Anh đen rồi.” Cố Cảnh Ngôn qua một lúc lâu mới nói.
Lâm Hành nhanh chóng hôn một cái lên môi cậu, vẫn còn nhìn Cố Cảnh Ngôn chăm chú, hàng lông mi dày của Cố Cảnh Ngôn rũ xuống, mặt đỏ lên, “Lái xe đi, đừng nhìn em nữa.”
Lâm Hành thấy cậu đáng yêu quá, tay hạ xuống ghì chặt gáy Cố Cảnh Ngôn làm sâu hơn nụ hôn này. Hôn xong, Lâm Hành hắt hơi một cái rất kêu, anh lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-tuoi-muoi-bay/1338051/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.