*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Hành chưa về nhà, chạy thẳng tới sàn boxing underground. Vào cửa thì đụng phải anh Uy, anh Uy nhìn rất lưu manh, cười vỗ vỗ vai Lâm Hành, “Đánh cho tốt.”
Lâm Hành thay quần áo trong phòng thay đồ, ngồi trên băng ghế gỗ dài quấn băng vải cho tay. Cố Cảnh Ngôn chắc là sẽ không tới đâu, trong nhà tiểu thiếu gia cũng sẽ không cho phép cậu tới chỗ như thế này.
Lâm Hành ngậm một điếu thuốc nhưng không nhen lửa, quấn băng vải xong thì đeo găng tay, Lâm Hành dựa lên tường nghĩ về Cố Cảnh Ngôn. Lúc Cố Cảnh Ngôn bị hôn, phản ứng rất thú vị.
Vậy đứa ngốc đó thích mình phải không? Nhất kiến chung tình sao?
Cậu chắc là không có kí ức của đời trước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc cũng đến phiên Lâm Hành lên đài. Lâm Hành đứng dậy, hoạt động cổ, nội tâm cực kỳ tỉnh táo. Gia đình của anh người yêu của anh đều cần được bảo vệ, anh là đàn ông, phải gánh vác tất cả những thứ này.
Vóc người của Lâm Hành cũng được xem là nổi bật so với người cùng tuổi, nhưng đối với mảng boxing vẫn là hơi gầy, lúc đi tới đài thì nghe thấy tiếng la hét càng náo nhiệt hơn.
Lâm Hành mặc một chiếc quần ngắn màu đen, mái tóc ngắn càng tôn lên ngũ quan anh tuấn lạnh lùng. Đôi mắt đen tuyền lạnh tanh, nhìn lướt qua tất cả khán giả dưới đài, hoạt động cổ, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-tuoi-muoi-bay/1338026/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.