Chương trước
Chương sau
Tạ Quyết có hẹn với Mục Vương, hẹn ở quán trà Vân Thủy.

Tạ Quyết một thân kình y màu đen, thân hình thẳng tắp đang ngồi đánh cờ.

Một đầu khác, là một bộ quý khí tử y, vạt áo thêu cành sen, khuôn mặt tuấn mỹ, thần sắc mang theo vài phần ôn nhu.

Nam tử này là Mục Vương, Phương Tuân Thanh.

Ván thứ ba bắt đầu, Mục Vương phiết mắt nhìn cánh tay Tạ Quyết, hỏi: " Thương tổn tốt hơn chút chưa? "

Tạ Quyết gật đầu: " Đã kết vảy "

Trả lời xong, cũng nhìn về phía Mục Vương tự nhiên buông xuống một bên cánh tay trái, ngước mắt nhìn về phía Mục Vương: " Cánh tay điện hạ còn có khả năng khôi phục không? "

Mục Vương nghiêng đầu rũ mắt nhìn cánh tay không có phản ứng của mình, thản nhiên mỉm cười: " Có thể giữ được mạng là tốt rồi "

Sập mỏ, có người còn mất mạng tại đó. Mục Vương đổi một cánh tay để giữ được mạng, đã là trong cái rủi có cái may.

Ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: " Ta là biểu thúc ngươi, sao lại khách khí như vậy, mấy năm trước còn gọi biểu thúc, hiện giờ sao liền không gọi nữa "

Tạ Quyết cầm quân cờ, nhìn bàn cờ, mở miệng: " Điện hạ chỉ lớn hơn ta bốn tuổi "

Mục Vương thấy hắn không chịu kêu, nói: " Mặc kệ là hơn bốn tuổi, hay là chưa đến bốn tuổi, đều là trưởng bối ngươi, lại không chiếm tiện nghi của ngươi, làm gì để ý như vậy"

Nói xonh lại nhìn Tạ Quyết trầm ổn nội liễm không giống hắn khi còn trẻ, không khỏi thở dài: " Ngược lại là có chút hoài niệm bộ dạng hào hoa phong nhã của ngươi mấy năm về trước "

Đáng tiếc, song thân không còn, hắn tuổi trẻ liền gồng gánh hầu phủ, từ đó vị tiểu công tử năng động, hiện tại biến thành trầm ổn ít nói.

Tạ Quyết không nói gì, hạ quân cờ xuống: " Đến phiên điện hạ "

Mục Vương hoàn hồn, nói đến thương tổn trên cánh tay, cũng nghĩ đến lần này Tạ Quyết từ Lạc Châu hộ tống hắn trở về gặp chuyện chuyện không may.

Mục vương đi một nước cờ, không khỏi tò mò hỏi: " Ngươi sao biết được sẽ có mai phục, sau đó nhanh chóng điều chỉnh quân? "

Ánh mắt Tạ Quyết cúi thấp xuống nhìn bàn cờ, mắt sắc hơi thu lại, lại ngước mắt thần sắc tự nhiên: " Ta từ nhỏ theo tổ phụ cùng phụ thân vào trong quân, mười năm tuổi liền xuất chinh, đối với tình huống xung quanh cũng là có thể phân biệt một hai "

Nghe vậy, Mục Vương cũng không có đa nghi, nhưng vẫn cảm thán nói: " Nếu không phải lần này là ngươi đến hộ tống biểu thúc, biểu thúc có thể trở về được hay không còn chưa biết "

Tạ Quyết không cần nghĩ ngợi liền đã mở miệng: " Nhất định có thể trở về "

Đối với Mục Vương, chỉ nghĩ đó là lời khách sáo.

Nhưng lại từ miệng Tạ Quyết thốt ra, lại hoàn toàn khác.

Chỉ có chính hắn biết, lúc hắn nói ra lời này, giống như là biết trước kết quả, không có nửa phần chần chờ.

Vuốt ve quân cờ trong tay, không tự chủ được nghĩ tới giấc mơ tối qua.

Trong mơ, hắn chết trận để lại A Vũ một mình đối mặt với rắc rối của hầu phủ.

Nghĩ nghĩ, Tạ Quyết ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mục Vương: " Biểu thúc "

Bỗng nhiên nghe được một tiếng biểu thúc, khiến Mục Vương đang suy tư bỗng sửng sốt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía hắn: " Mới vừa rồi còn không chịu kêu, hiện tại sao lại chịu gọi? "

Tạ Quyết trầm mặc mấy phút, mở miệng: " Nếu sau này ta gặp bất trắc, Vĩnh Ninh Hầu phủ nhờ biểu thúc quan tâm một hai "

Mục Vương vốn dĩ còn có hứng thú, nhưng nghe đến hắn nói những lời này, mày liền nhíu chặt.

" Sao lại nói nhảm điều này? "

Tạ Quyết nửa thật nửa giả nói: " Có thể là do có thê nhi đi "

Mục Vương cũng không còn hứng thú chơi cờ, nhưng lại giống như hiểu được chút ít: " Đã thành thân, lại sắp thành phụ thân, luôn luôn nhiều chút buồn lo vô cớ "

Nói đến đây, lại nói: " Sau này chớ nói những lời này, chớ nói về sau, liền là hiện tại, ta cũng sẽ để tâm đến hầu phủ các ngươi "

Không còn hứng thú chơi cờ, đem quân cờ đặt vào bình, nói: " Lần tới thăm phủ, ta phải nhìn một chút người như nào mới có thể làm cho ngươi trở nên buồn lo vô cớ như vậy "

Mặt trời sắp lặn, trước khi bữa tối, Tạ Quyết liền trở về.

Bữa tối phong phú, gà vịt thịt cá, một canh, chiếm nửa cái bàn.

Đồ ăn nhiều, Tạ Quyết ăn nhiều cơm hơn một chút cũng là thích hợp.

Tạ Quyết liếc mắt nhìn thức ăn trên mặt bàn so với hôm qua còn phong phú hơn, lại nhìn thê tử mặt mày mỉm cười.

Ông Cảnh Vũ giải thích: " Buổi trưa hôm qua phu quân chuyển về phòng chính, phòng bếp sớm đã mua tốt đồ ăn, cũng làm không được quá phong phú. Cho nên thiếp hôm qua liền phân phó đi xuống, hôm nay cố ý làm phong phú chút "

Nói xong nàng bắt đầu gắp đồ ăn cho hắn.

Nàng đối với hắn ân cần không đổi, giống như nghi ngờ vô căn cứ buổi sáng đều là ảo giác.

Tạ Quyết mày khẽ động, một lát sau thu hồi ánh mắt, lại mà liếc nhìn nàng cầm đĩa gắp thức ăn, nói: " Dùng bữa đi "

Ông Cảnh Vũ cũng ngồi yên, dùng bữa tối không nói gì cùng Tạ Quyết.

Lúc dùng bữa tối, Tạ Quyết tâm trạng nặng nề.

Lúc ở Vân huyện, nàng sẽ chờ hắn trở về dùng bữa, sau đó là các loại ân cần thăm hỏi.

Chẳng sợ hắn nửa tháng mới trở về phủ, nàng cũng dốc hết lòng.

Nhưng hình như từ khi nàng có thai tới nay, không còn như vậy nữa.

Lúc dùng bữa cũng không hay nói nữa, đến giờ dùng bữa tối nàng sẽ không đợi.

Chính là tối ở trên giường nói chuyện, cũng không có nhìn hắn.

Chẳng lẽ đúng như lời Thạch giáo úy nói, nàng thay lòng?

Từ khi trở về Kim Đô, nàng cũng không rời phủ, hậu trạch cũng không có ngoại nam ra vào, ngay cả tiểu tư cũng ở phía trước sân bận việc, nàng sao lại thay lòng đổi dạ?

Tạ Quyết mày nhíu chặt, sắc mặt nặng nề, giống như người khác thiếu hắn trăm ngàn lượng bạc.

Loại không khí nặng nề rầu rĩ này, Ông Cảnh Vũ muốn bỏ qua cũng bỏ qua không được.

Không khỏi nghĩ hắn hôm nay ra ngoài, là ai trêu chọc đến hắn?

Dùng bữa tối, Ông Cảnh Vũ đến sân ngoại đi lại tiêu thực.

Đợi tới lúc trở về, liền thấy Tạ Quyết đứng ở dưới mái hiên, hơi đăm chiêu nhìn nàng ở ngoại viện.

Chờ buổi tối tắm rửa xong, Tạ Quyết cũng nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau một lúc, nàng lại chậm rãi tản bộ, cũng biết người thiếu hắn trăm ngàn lượng bạc là ai.

Hẳn là chính nàng rồi.

Sáng sớm liền kỳ kỳ quái quái, tối càng thêm nghiêm trọng, Ông Cảnh Vũ cũng lười đi đoán tâm tư hắn, hắn thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó.

Ổn định tâm tư, liền lập tức lên giường trước.

Sau một lúc, Tạ Quyết vén màn lên, liếc nhìn chăn.

Đêm nay, ngược lại là để cho hắn một nửa chăn.

Sau khi lên giường, hắn nói: " Mục Vương nói mấy ngày nữa muốn tới hầu phủ một chuyến "

Nghe Tạ Quyết nhắc tới Mục Vương, Ông Cảnh Vũ liền đoán được hôm nay hắn đi gặp ai.

Đời trước hắn chết không để lại hài tử, lão thái thái cũng lần lượt qua đời, hầu phủ rơi vào nguy cơ trùng trùng.

Ngoại trừ Minh Quốc Công phủ giúp từ bên ngoài, Mục Vương cũng giúp hầu phủ không ít.

Nàng suy nghĩ, xoay người lại hỏi: " Phu quân nói với thiếp, là muốn thiếp chuẩn bị yến tiệc? "

Tạ Quyết "ừ" tiếng, Ông Cảnh Vũ cho rằng đề tài này xong rồi, nhưng ai biết hắn lại tiếp nói: " Nhị thẩm sau này tất nhiên là không thể lại quản lý phủ, tổ mẫu tuổi tác đã cao, cho dù muốn chưởng gia cũng lực bất tòng tâm. Ta vốn nên để tổ mẫu đem quyền giao phó đến tay nàng, nhưng nàng bây giờ có thai, không thể vất vả, trước xử lý chút chuyện đơn giản đã "

Có thể từ mồm Tạ Quyết nghe được lời này, lại khiến Ông Cảnh Vũ cảm thấy kinh ngạc.

Sau khi kinh ngạc xong, lại nổi lên hoài nghi.

Tạ Quyết đời này cùng đời trước, hình như không giống nhau.

Tạ Quyết đời trước tâm trí đều đặt hết vào trong quân.

Mỗi tháng chỉ về phủ mấy ngày, đều như cũ vội vàng trong quân vụ, rất ít giống bây giờ, sẽ ở lâu trong phòng.

Càng sẽ không giống như bây giờ, nói chuyện với nàng mang theo săn sóc.

Chỗ tương tự, là thái độ nghiêm chỉnh, không có khác biệt.

Yên lặng mấy phút, Ông Cảnh Vũ đáp lại: " Thiếp tính toán gửi phụ mẫu một ít lễ vật, chàng thấy thế nào? "

Tạ Quyết quay đầu mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhìn trướng đỉnh nói, vẫn như cũ không nhìn hắn.

Trầm mặc mở miệng nói: " Việc này tự nàng định đoạt "

Nàng lên tiếng: " Được ", sau đó nói tiếng: " Thiếp liền chuẩn bị trước ", dứt lời liền xoay người đưa lưng về phía hắn.

Đêm nay, hai phu thê đều thật lâu không ngủ, lẫn nhau phỏng đoán đối phương không giống bình thường, nhưng đều là khó giải.

Tạ Quyết nói lời kia được ba ngày thì Mục Vương liền đến phủ làm khách, mà Minh Quốc Công phủ lão thái thái cũng đến góp vui, mang tôn nhi tôn nữ cùng đến.

Vĩnh Ninh Hầu phủ khó có lúc được náo nhiệt.

Ngay cả Nhị phòng Thôi Văn Cẩm cũng từ trong phòng đi ra, cùng Tạ nhị thúc rời Thế An Uyển.

Hai phu thê ngược lại cũng biết tốt khoe xấu che, trên mặt làm bộ phu thê hòa thuận, không xảy ra chuyện gì.

Thôi Văn Cẩm còn có chút ốm yếu, thường thường ho vài tiếng.

Có lẽ là sợ quấy rối nhã hứng, ở trong sảnh ngồi một lúc liền đứng dậy rời đi.

Hai nữ nhi lo lắng nhìn mẫu thân, muốn cùng nàng ta trở về, Thôi Văn Cẩm lại nói: " Các ngươi ở lại đây cùng tẩu tẩu chiêu đãi mọi người, mẫu thân trở về ngủ, cũng giữ không được các ngươi "

Hai tỷ muội chỉ có thể lên tiếng trả lời rồi ở lại trong sảnh.

Các nàng ở lại trong sảnh, ngẩng đầu nhìn về phía Ông Cảnh Vũ, ánh mắt mệt mỏi rầu rĩ, ngược lại đã không còn oán độc như trước.

Trong sảnh, lão thái thái cùng Thẩm thượng nghi chú ý mẫu nữ mấy người này, thấy thái độ của hai tỷ muội thay đổi, đều nhất thời kinh ngạc, nhìn thoáng qua lẫn nhau.

Mục vương phủ cùng Quốc Công phủ đến, đều mang theo lễ vật quý trọng.

Cũng chuẩn bị đầy đủ, mọi người đều có phần.

Lần đầu tiên gặp mặt nàng dâu, cho nên lễ gặp mặt cũng quý hơn lễ khác nhiều.

Ông Cảnh Vũ từ trong sảnh đi ra, để cho người ta bày thiện thì Lục Cửu cũng đi theo ra ngoài.

" Biểu tẩu chờ đã "

Ông Cảnh Vũ nghe thấy tiếng liền dừng bước chân, xoay người nhìn lại, liền bắt gặp Lục Cửu cô nương mỉm cười xách váy đuổi theo.

Đến gần, nàng ta mới nói: " Mới vừa rồi người nhiều, muội ngại nhận lỗi với biểu tẩu "

Ông Cảnh Vũ hơi khó hiểu: " Biểu muội vì sao muốn nhận lỗi với ta? "

Lục Cửu lùi ra phía sau hai bước, cúi người làm lễ cười nói: " Lên cao tiết ngày ấy ở tiểu đình giữa hồ, lời nói có nhiều chỗ đắc tội, mong biểu tẩu thứ tội "

Ông Cảnh Vũ nghe vậy, lập tức sáng tỏ.

Nàng lộ ra ý cười uyển chuyển, tiến lên hai bước đỡ lấy cánh tay của nàng ta: " Việc này ta sớm đã quên mất, biểu muội không cần băn khoăn "

Lục Cửu đứng lên, ý cười đầy mặt: " Đa tạ biểu tẩu "

" Nhắc đến thì ta cũng muốn cảm tạ biểu muội ". Ông Cảnh Vũ nói.

Lúc này đến phiên Lục Cửu không hiểu: " Vì sao muốn cảm tạ ta? "

Ông Cảnh Vũ cười một tiếng " Đa tạ biểu muội không có ở bữa tiệc trực tiếp vạch trần ta "

Lục Cửu có chút nhăn mi suy tư, một giây sau mới phản ứng được là chuyện gì.

Nàng kinh ngạc nói: " Biểu tẩu biết? "

Ông Cảnh Vũ gật đầu.

Lục Cửu cùng Vinh An công chúa thân như tỷ muội, Vinh An công chúa có thể đem chuyện gấm Tứ Xuyên báo cho hoàng hậu nương nương, như vậy Lục Cửu này tự nhiên cũng biết được.

Lục Cửu kinh ngạc trong chớp mắt, tùy ý mà cười nói: " Ta cũng không thể vì nhìn không vừa mắt Tạ Uyển Du, muốn nàng ta mất mặt mà làm hại biểu ca mất mặt theo "

Hai người cười cười, không cần lại nói rõ đều đã tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Yến hội tan, tiễn khách tới cửa phủ, lúc đó đã đến giờ thân.

Tiễn Minh Quốc Công phủ lão thái thái cùng Mục Vương, hai phu thê đang muốn về Trử Ngọc Uyển, trùng hợp có hai người của Kiêu Kỵ binh ghìm ngựa dừng ở ngoài cửa phủ.

Tạ Quyết thấy là Kiêu Kỵ quân, cũng đứng ở cửa yên lặng đợi.

Hai người kia xuống ngựa.

Một người chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, đeo vũ khí của giáo úy, thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, có vài phần anh tuấn.

Nam nhân bước nhanh đi lên bậc thang, đi đến trước mặt Tạ Quyết, ôm quyền khom người: " Thuộc hạ Võ Tích gặp qua hầu gia "

Hướng phía khác: " Gặp qua nương tử "

Ông Cảnh Vũ thần sắc dịu dàng, gật đầu đáp lại.

Võ Tích nhìn Tạ Quyết, nói: " Thuộc hạ đưa sổ con trong quân tới, để hầu gia phê duyệt "

Tạ Quyết phiết mắt nhìn hắn, thần sắc đặc biệt lãnh đạm "ừ" một tiếng.

Tùy ý mà nhìn về phía thê tử, nói: " Ta trước đi xử lý quân vụ "

Ông Cảnh Vũ đáp lai "tốt", lại nhìn theo hai người rời đi.

Đợi hai người đi xa, nàng hơi đăm chiêu nhìn bóng lưng người tự xưng là Võ Tích.

Đời trước Tạ Quyết chết trận, thánh nhân cũng để cho người đi tra rõ qua, nhưng cũng không có manh mối.

Nhưng nàng tin tưởng Tạ Quyết có bản lĩnh, cho nên vẫn luôn không tin Tạ Quyết khinh địch dẫn đến bại trận.

Nếu thực sự có điểm kỳ quái, ắt có đều hiềm nghi.

Võ Tích người này, trừ ngày Tạ Quyết mai táng gặp một lần, còn có lúc trước chứng kiến, một cái bàn tay cũng có thể đếm được.

Nhưng mỗi lần đều là vội vàng nhìn mặt, nói với nhau cũng có thể đếm được trong một bàn tay.

Sau này tuy có điều tra, nhưng lại cũng không có phát hiện bất kỳ manh mối gì.

Suy tư nhiều lần, nàng vẫn là nhân cơ hội này tính toán tự mình đi dò thử.

Ông Cảnh Vũ trở về Trử Ngọc Uyển, liền kêu phòng bếp chuẩn bị chút nước trà cùng điểm tâm, tự mình bưng đến thư phòng.

Trong thư phòng không có bất kỳ tiếng động nào, nàng hỏi hạ nhân thì biết được hầu gia cùng Võ giáo úy đều ở trong phòng.

Gõ cửa phòng, sau đó nói: " Phu quân, thiếp đưa nước trà tới "

Tạ Quyết ở trong phòng đang duyệt sổ con nghe thấy tiếng này, mày nhẹ nhàng nhăn lại.

Hắn không thích đang làm công vụ có người quấy rầy.

Ngẩng đầu liếc nhìn Võ Tích ở trong phòng, lại nhìn cửa phòng, trầm ngâm một lát, vẫn là mở miệng: " Tiến vào "

Cửa phòng đẩy ra, Ông Cảnh Vũ bưng nước trà từ ngoài phòng đi đến. Bưng đến một bên trên bàn, mắt nhìn Tạ Quyết cùng Võ giáo úy: " Phu quân, Võ giáo úy vội vàng đuổi tới, cũng không cho người ta hớp một tách trà trước "

Từ chỗ tòng quân vào thành, ra roi thúc ngựa cũng hơn một canh giờ.

Tạ Quyết liếc nhìn Võ giáo úy, gật đầu: " Đi uống chút nước trà đi "

Võ Tích cười một tiếng: " Đa tạ hầu gia "

Dứt lời xoay người đi đến trước bàn, hướng Ông Cảnh Vũ: " Đa tạ nương tử thương cảm "

Ông Cảnh Vũ ngược lại bưng lên một ly đưa cho hắn.

Võ giáo úy sợ hãi hai tay tiếp nhận: " Thuộc hạ tự mình làm liền tốt, làm phiền nương tử "

Ông Cảnh Vũ lạnh nhạt cười một tiếng: " Không cần khách khí "

Tạ Quyết phiết mắt nhìn hai người, mày thoáng nhăn, thê tử bưng lên một chén nước trà khác hướng hắn đi đến, lại có xu hướng trầm tĩnh.

Buông xuống nước trà trên bàn Tạ Quyết, nói "phu quân dùng trà", nàng xoay người nhìn về phía Võ Tích.

Tò mò hỏi: " Thạch giáo úy là lớn lên ở trong phủ, không biết Võ giáo úy cùng Thạch giáo úy có giống nhau không? "

Võ Tích uống ngụm nước trà nghe thấy vậy, vội vàng đáp: " Thuộc hạ cũng không phải từ hầu phủ đi ra, là lão hầu gia ở Ung Châu bình định chiêu mộ mà tiến vào trong quân, nay đại khái cũng sáu bảy năm "

Lúc trước Kiêu Kỵ binh là do lão hầu gia quản, sau này lão hầu gia không còn nữa, liền có khác người tạm quản, Tạ Quyết làm phó tướng.

Thánh nhân lúc trước vốn định chờ Tạ Quyết lập công, đợi hai mươi năm tuổi liền để hắn tiếp quản.

Ông Cảnh Vũ hơi suy tư.

Ung Châu cách nơi Tạ Quyết chết trận, cũng không quá xa, ước chừng lộ trình hai ba ngày.

Ông Cảnh Vũ nói một tiếng: " Hóa ra như vậy "

Thử cũng phải có chừng có mực, tiến thêm một bước liền làm cho người ta sinh nghi.

Nhìn về phía Tạ Quyết: " Thiếp không quấy rầy phu quân làm việc, trước tiên lui ra ngoài "

Nói xong hơi gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng.

Võ Tích vội vàng đem cửa phòng mở ra, tiễn nàng ra ngoài.

Tạ Quyết phiết mắt nhìn Võ Tích.

Chẳng biết tại sao, từ Vân huyện trở về gặp lại Võ Tích, càng cảm thấy không vừa mắt.

Nhưng hắn là thuộc hạ cũ được phụ thân tin cậy, còn vì Kiêu Kỵ binh lập qua công danh, chỉ có thể nhịn xuống chuyện không thuận mắt.

Nhưng bây giờ, càng là không vừa mắt.

Hắn đối với Võ Tích như vậy, nghĩ đến tất có kỳ quái.

Phải đề phòng, đồng thời cũng phải âm thầm quan sát mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.