94.
Mặt trời sắp lặn, màn đêm buông xuống.
Buổi tối Tạ Quyết trở về, hỏi thê tử: “ Hôm nay Anh Nương có an phận không? ”
Ông Cảnh Vũ đem áo ngoài của hắn cởi ra, “ Mới vào phủ ngày đầu tiên, nàng ta có thể không an phận sao? ”
Đem áo ngoài treo lên, vuốt lấy nếp nhăn ở áo, chợt nhớ tới chuyện đời trước, bỗng nhiên nhìn về phía Tạ Quyết đang uống nước.
“ Đúng rồi, dựa theo lời Anh Nương nói, nàng ta nếu trốn từ Hãn Vân trại ra, hẳn là phải tìm một chỗ trốn mới đúng chứ, vậy mà nàng ta còn dám trắng trợn ở lại ở Kim Đô? ”
Tạ Quyết vuốt cốc, suy nghĩ một chút, buông cốc xuống nói: “ Quế Châu cách Kim Đô hơn hai nghìn dặm, nếu Anh Nương không để bại lộ thân phận mình là người Kim Đô, dưới gầm trời này còn rất nhiều, có rất nhiều lưu dân, mẫu tử lang thang cũng thường hay gặp, những người Hãn Vân trại chưa chắc sẽ đuổi tới nơi này ”
Ông Cảnh Vũ khẽ nhíu mày: “ Vậy Võ Tích đâu, không thể không biết nàng ta? ”
Tạ Quyết lắc đầu, nói: “ Võ Tích rời Ung Châu đã tám năm, so với lúc nàng ta đến Ung Châu còn sớm hơn, với lại không phải tin tức vô cùng quan trọng thì sẽ không tùy tiện liên hệ với hắn ”
Ông Cảnh Vũ sau khi nghĩ lại, hình như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt nghi hoặc, buông xuống gậy trúc đi tới bàn ngồi xuống.
Nàng nói: “ Nói đến đây, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-truoc-khi-phu-quan-chet-tran/2574406/chuong-93.html