Sau khi rời khỏi khu phố sầm uất, ánh trăng thanh lãnh vẩy vào trên gạch đá xanh, mượn ánh sáng phản chiếu vẫn có thể nhìn rõ được đường.
Phía sau phố xá sầm uất, xe ba gác bảy lần ngoặt tám lần rẽ, đi qua cầu vòm lại dọc theo bờ sông mà đi.
Lạc Quân bám đuôi ở khoảng cách xa, nhưng lại không đến mức mất dấu.
Hắn vào quân doanh gần hai năm, bởi vì biết ăn nói lại thích qua lại với người khác, cũng chưa từng để người dưới đưa đồ ăn tới, cho nên các lão binh trong quân dạy cho hắn một chút bản lĩnh.
Mặc kệ là kỹ năng cầm cung hay là bám đuôi, Lạc Quân ít nhiều đều học được chút.
Nếu không học được, hắn thật đúng là không dám tùy tiện theo đuôi.
Xe vào một đầu hẻm nhỏ, hắn trước sau cũng không quên quan sát cảnh vật chung quanh.
Đang muốn đi ngang qua, lại dựa vào ánh trăng lờ mờ phản chiếu bên bờ sông cùng đèn lồng bên bờ hồ, lơ mơ nhìn thấy một bóng người trên thuyền.
Người ở trên thuyền không hề có gì lạ, nhưng ở nơi này thì chủ nhân trên thuyền cũng quá mức trùng hợp rồi.
Lạc Quân cẩn thận, không tiếp tục tùy tiện bám theo nữa, mà lui lại nhanh chóng quay đầu, bước nhanh trở về con đường cũ, trở lại ngõ nhỏ, sau đó xuyên thẳng qua, sau đó lại từ nơi khác đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-truoc-khi-phu-quan-chet-tran/2574391/chuong-100.html