Ngày hôm sau, hẹn Lâm Khả đến chùa, Tiền Thiên Thiên gọi cho Tống Sơ Nghiên.
Mặc dù cô đã từng có nhiều bạn nhưng Tống Sơ Nghiên là người bạn tốt nhất. Giờ cô biết Lâm Khả, vừa vặn có thể giới thiệu họ với nhau. Họ sẽ có thể thân thiết.
Quả nhiên, Tống Sơ Nghiên và Lâm Khả là những người nhiệt tình và rộng rãi, hai người vừa gặp đã như người quen.
“Ba người chúng ta kết bái đi, kết nghĩa kim lan. Từ nay có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.” Tống Sơ Nghiên đột nhiên phát ra ý tưởng, “Tớ sinh trước tháng các cậu, các cậu phải gọi tớ là đại tỷ!” “
Tiền Thiên Thiên: “…”
Lâm Khả: “…”
Nhìn thấy đề nghị của mình bị hai người từ chối, Tống Sơ Nghiên chẹp miệng: “Các cậu không giả bộ phối hợp một tí được sao.”
“Không, tớ không muốn ngu ngốc như vậy.” Tiền Thiên Thiên biết tính cách của Tống Sơ Nghiên nói gió thành mưa, sợ cô ấy sẽ kéo mình quỳ xuống đất kết bái, chạy nhanh về phía trước.
Ba cô gái vừa đi vừa đùa giỡn, Tiền Thiên Thiên chạy ở phía trước, nhìn lại hai người bạn đằng sau, cô không khỏi mỉm cười, tuổi trẻ thật tốt.
Cảm xúc này còn chưa cảm thán xong, một giọng nói vang lên từ xa: “Tiền Thiên Thiên!”
Sau đó chiếc taxi dừng lại trước mặt cô, Lục Đạt Tây từ trên nhảy xuống, rất khó chịu nói: “Sao cậu không trả lời cuộc gọi của tôi?”
“Tôi không nghe thấy.” Tiền Thiên Thiên không hiểu sao, “Tại sao cậu lại ở đây?”
Lập Dương tuy là một trường trung học quý tộc nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-chong-toi/1813301/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.