Biểu tình của Tiền Thiên Thiên ngay lập tức trở nên cổ quái.
Làm cách nào mà độ hảo cảm lại tăng được thế?
Nhưng mà hệ thống “Đinh” xong lúc sau liền lặn mất tăm.
Tiền Thiên Thiên: “…”
Tống Sơ Nghiên hoảng sợ chạy tới, đẩy Tần Việt ra, kéo Tiền Thiên Thiên lên nhìn xuống nhìn xuống: “Thiên Thiên, cậu không sao chứ! Sao lại xông ra, nguy hiểm quá!”
Cô không ngờ Tiền Thiên Thiên lại lao ra, nhiều người như vậy, cô lại là con gái, lỡ bị thương thì sao.
Tống Sơ Nghiên chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, nóng lòng muốn kéo người rời khỏi chốn thị phi này.
“Tớ không sao.” Tiền Thiên Thiên nắm lấy tay cô và cười an ủi cô.
Chỉ là đôi mắt đỏ hoe của cô khiến Tống Sơ Nghiên hiểu lầm là cô đang sợ hãi, hung hăng nhìn những người xung quanh, “Con mẹ nó còn nhìn nữa à, các người muốn đánh nhau?! Có tin hay không, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay!”
Cô ấy giơ điện thoại lên.
Cô ấy hung dữ, cộng thêm việc Tiền Thiên Thiên đã đạp ngã một cậu nam sinh, còn có một sự tồn tại khó giải quyết là Tần Việt, nhìn tôi rồi tôi nhìn anh, cuối cùng bỏ chạy.
Tống Sơ Nghiên vỗ ngực thở ra một hơi: “Hù chết lão nương rồi.”
Cô nhìn Tần Việt, căn bản không biết đây là Tần Việt mà mình vẫn muốn Tiền Thiên Thiên phải tránh xa.
“Anh bị ngu ngốc à? Nhiều người đanh như vậy không biết chạy, anh thật sự là có vấn đề, có làm sao thì đừng có mà hối hận.” Tống Sơ Nghiên lắc đầu nói: “Nhưng mà anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-chong-toi/154092/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.