Màn hình trò chơi trên máy tính chuyển sang tông màu xám do nhân vật chết, thiếu niên đang ngồi trên ghế với vẻ mặt bất cần, con ngươi đen nhánh phản chiếu một tia sáng lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên đầy dương tự đắc. Anh nhìn cô gái trước mặt không chút che giấu nào.
Ánh mắt Tiền Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào anh, theo bản năng quay ra chỗ khác. Đây là một cái nhìn hoàn toàn khác với Tần Việt mà cô từng biết.
Tần Việt mà cô biết, tính tình hiền lành, nói chuyện thong thả ung dung, tuổi tác rõ ràng không lớn nhưng dáng vẻ lúc nào cũng như một lão cán bộ lâu năm vậy.
Trước khi yêu Tần Việt, Tiền Thiên Thiên cảm thấy Tần Việt quá hiền, như cục bột vậy, ôn hòa như rùa đen, khiến người ra rất thích, cô cảm thấy như vậy rất tốt.
Chắc vì là giáo viên nên ngày nào cũng phải đối mặt với đám trẻ con, tính tình không thể không hiền lành được, nếu cáu gắt quá thì làm sao giáo dục bọn trẻ.
Cô nghĩ vậy.
Thấy cô đã lâu không lên tiếng, ánh mắt Tần Việt khẽ nhúc nhích, anh cà lơ phất phơ vắt chân lên, tò mò nói: “Hôm qua cậu mới chuyển tới. Cậu thích tôi ở điểm nào? Gương mặt này?”
Tiền Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, vén tóc mai ra sau tai, khịt mũi: “Tần Việt, anh qua tự luyến rồi. Tớ mới cậu ngày hôm qua. Cậu cho rằng tớ nông cạn như vậy, chỉ cần nhìn mặt là có thể thích ngay.”
“Hơn nữa, chúng ta bây giờ là học sinh.” Tiền Thiên Thiên nói với vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-chong-toi/154087/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.