Lại nói, từ khi Công Xương nhận đám trẻ làm con nuôi, lão đã đặc cách cho chúng được quyền có binh lính riêng trong tộc miễn sao chúng có khả năng điều khiển họ. Điều khiển binh lính là cả một nghệ thuật, không phải chỉ cần tập hợp một nhúm người lại, phát vũ khí cho họ rồi đứng trên cao mà hò hét chỉ Đông Tây rồi bắt họ làm theo. Làm thế không sớm thì muộn cũng vỡ trận khi đối đầu kẻ địch vì họ không có mục tiêu chiến đấu.
Để họ có mục tiên chiến đấu, kẻ đứng đầu phải có uy, có dũng trong quân mới có thể ra lệnh. Phải khiến họ tuân theo mệnh lệnh, có chết cũng không chối từ. Với chế độ thị tộc bộ lạc, kẻ có tay to hơn kẻ đó làm chủ, kẻ mạnh là kẻ có quyền lên tiếng. Tộc của Công Xương không phải chọn bừa một người làm tộc trưởng. Đến bản thân y khi nối nghiệp cha cũng phải tỏ ra là người có chiến lực xuất chúng và có tài lãnh đạo. Hãn là người đầu tiên và cũng là duy nhất trong đám trẻ có khả năng điều khiển quân sĩ. Nói không phải hắn mạnh nhất, nói về sức mạnh, tất cả lũ trẻ đều có thực lực làm chủ một cánh quân, nhưng bọn chúng không biết tạo ra uy thế của mình.
Cái thế của kẻ đứng đầu chính là quyền thưởng và phạt. Những kẻ đi theo chỉ là “hươu đến vì cỏ tươi”, tất cả vì lợi ích. Những nạn dân theo tộc của Công Xương chỉ vì cái ăn, y có ân với họ không có nghĩa họ tôn trọng và tuân theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thoi-bac-thuoc/1372278/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.