Một tuần sau,
Tất cả mọi người trong làng đều tất bật thu dọn đồ đạc, chất lên những xe hàng chuẩn bị rời đi.
-Chúng ta sẽ đến làng chính xây dựng lại – Hãn nói với lũ trẻ
-Những người khác thì sao? – Cóc hỏi lại
-Các già làng khác sẽ chỉ dẫn họ. Họ đã gặp tao nói chuyện rồi – Trâu nói
-Vậy chúng ta mau lên đường thôi – Sóc nói
-Uhm, đi thôi – Hãn nói.
Chợt có một người hớt hải chạy lại
-Cậu Trâu, mẹ cậu tỉnh lai rồi
-Anh nói có thật không?
Trâu không đợi người kia trả lời liền chạy vọt về phía ngôi nhà lớn nơi mà mẹ hắn đang dưỡng thương. Tiếng bước chân thùm thụp trên nền gỗ từ trong phòng đã nghe thấy được từ xa. Nhưng 2 con người ở trong đó vẫn không quan tâm.
Trâu bước vào đã thấy cha mình ngồi cạnh đó nắm tay mẹ mình, nước mắt giàn dụa. Cô Trinh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt thều thào nói. Thấy Trâu đi vào, liền vời vào. Hắn nắm lấy tay mẹ lúc này đang xoa má mình
-Trâu, mẹ sắp phải đi rồi
-Không, mẹ, mẹ đừng đi, đừng bỏ con lại – Trâu vừa nói, mắt ngấn lệ
-Không có mẹ, con phải cố gắng luyện tập, đừng lười biếng, mọi người sau này đều trông cậy vào con
Cô Trinh như gắng chút hơi tàn nói với con, nhìn thấy Hãn đứng phía sau liền đưa tay gọi lại. Không chần chừ, Hãn nhanh tiến lại đón lấy tay cô Trinh
-Hãn, cô trước khi mất chỉ có một tâm nguyên…khụ khụ
-Xin cô đừng cố, hãy nghỉ ngơi.
-Không, cô không còn nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thoi-bac-thuoc/1372265/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.