Buối chiều dần chuyển nhường chỗ cho màn đêm, từng cơn gió rét mùa đông thổi khiến Hãn dù có nhiều vải đắp lên người cũng vẫn cảm thấy lành lạnh, 3 ngày hắn lạc ở trong khu rừng này kể từ khi theo Công Xương rút về, cũng là 3 ngày thập tử nhất sinh, quân lính bộ lạc bị phục kích, sợ rằng không còn mấy người. Bạn hắn và Công Xương lại không rõ tung tích, chẳng lẽ một mình hắn tìm đường trở về? Không được, đám nhỏ là người thân duy nhất của hắn, cũng là anh em sinh tử , hắn tuyệt không bỏ rơi đám nhỏ được .
Đang nằm miên man nghĩ ngợi trên ngọn một cây đại thụ, hắn chợt ghé mắt sang một bên rồi chợt giật mình. Có gì đó giống khói đang bốc lên, dù chỉ là một chấm nhỏ nhưng Hãn cố nheo mắt nhìn theo, rốt cục cũng xác nhận.
-Có lẽ nào là lửa của đám phỉ - Hãn nghĩ
Nếu đúng là thế thì có hi vọng, dù có là thật hay không hắn vẫn phải thử. Trong khu rừng này chỉ có 2 khả năng, thứ nhất là của các binh lính bỏ chạy nhưng chắc chắn họ không ngu ngốc đến mức đốt lửa, như thế khác nào lạy ông tôi ở bụi này, thứ 2 là của đám phỉ, tất nhiên khả năng cao nếu chúng đốt lửa thì khả năng cao sẽ bị phản kích bởi những người lính đang tản mác, nhưng khả năng này rất khó xảy ra vì không ai trong số họ có khă năng và uy tín hiệu triệu như Công Xương. Trong quân chế Công Xương không có phân chia chỉ huy, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thoi-bac-thuoc/1372253/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.