Hai người thống nhất những điều kiện trong giao dịch, đơn giản hàng tháng Kassym sẽ đến nhận hơn 300 sản phẩm khác nhau trong đó yêu cầu có một nửa là các sản phẩm đa sắc, được như chiếc bình thủy tinh trong có hoa văn đỏ như của Hãn vừa đập càng tốt, giá cả đã được niêm yết như Hãn đã nói, Kassym sẽ mua hết số thủy tinh ngày hôm nay của Hãn và nói hắn đến thuyền lấy tiền. Sau khi tạm biệt Kassym, đi được một đoạn thì Hãn chợt nhớ mình cần mua một thanh kiếm đền cho cô Trinh, liền quay lại gọi lão Kasym lại.
-Cậu có vấn đề gì sao cậu Hãn?
-Lúc này tôi quên mất, ông có bán đao kiếm gì không?
-Xin lỗi cậu chúng tôi không có bán, nơi này không hiều vì sao lại cấm nên chỉ có mấy thanh kiếm cho chúng tôi phòng thân trên biển thôi.
-Vậy ông có thể bán lại cho tôi một thanh được không?
-Cái này hơi khó vì đó là đồ chúng tôi dùng khi gặp cướp biển.
Nghe lão Kasym nói mà Hãn ngứa hết cả mình. Sao không nói thẳng ra là giá cao đi? Hắn thừa biết tên này nói khó thế thôi, mua một cây làm gì đến mức đấy. Thiếu 1 cây chẳng lẽ thuyền của lão bị cướp dễ thế à? Tuy đúng là trường hợp gặp cướp biển là có nhưng Hãn thừa biết có rất nhiều thương nhân có quan hệ với cướp biển hay thậm chí chính họ là cướp biển nên việc mang theo “đồ hàng” là chuyện bình thường, quan trọng là nhiều hay ít.
-Chúng ta có thể làm ăn lâu dài nên mong ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thoi-bac-thuoc/1372223/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.