Chương trước
Chương sau
"Vòng loại Kỳ Giả Chiến ngày thứ 2 bắt đầu."
Lão già áo xám vung tay lên pháp bảo chiếu rọi vào từng lệnh bài, những lệnh bài được pháp bảo chiếu vào đều xuất hiện những dấu gạch nhỏ, tham gia 1 trận sẽ được một gạch.
Trần Lục không nhìn lệnh bài lấy một cái, bởi hắn có tự tin sẽ đoạt đầu Tam Kỳ bảng.
"Khí tức này là?"
Trần Lục nhướng mày nhìn vào một sàn đấu phía xa, Trần Hữu Nghĩa đang cùng một trung niên đánh nhau kinh thiên.
Trần Lục nhếch môi truyền âm cho Trần Hữu Nghĩa nói:
"Ngươi không thắng được hắn thì thúc thúc sẽ chém ngươi đây."
Trần Hữu Nghĩa rùng mình một cái đẩy trung niên qua một bên, hắn xoay người nhìn về hướng thanh âm truyền tới.
Trần Hữu Nghĩa thở ra một hơi không truyền âm mà quát lớn:
"Thúc đừng có mà lợi dụng tranh đoạt này để bắt nạt ta, Trần Hữu Nghĩa này sao lại thua một lão chết bầm chứ."
Trần Hữu Nghĩa xoay người khí tức tăng vọt đến Tam Kỳ thượng giai, một đòn toàn lực đánh trung niên bay ra khỏi sàn đấu.
Hắn hất cằm cao ngạo nhìn về phía vị thúc thúc hay bắt nạt mình nói, Trần Lục cười cười thanh kiếm trong tay nâng lên nói:
"Trần Hữu Nhiên không dạy ngươi cách lễ phép với người lớn sao? Vậy để ta thay hắn dạy ngươi."
Hắn lao tới một kiếm bổ xuống, Trần Hữu Nghĩa tái mặt né được một kiếm xoay người chạy trốn.
"Tiểu tử thối, đứng lại đây."
Trần Lục xách kiếm chạy sát theo sau, Trần Hữu Nghĩa vừa chật vật chạy vừa nói:
"Thúc thúc, sao ngươi lúc nào cũng có lý do để chém ta một kiếm vậy."
"Nếu ngươi không làm sai thì ta làm gì có lý do chứ."
Trần Lục cười nói tay chém ra thêm một kiếm, từ phía trên bay xuống một thanh niên mi thanh mộc tú đỡ lấy một kiếm.
"Trần Hữu Nghĩa có chuyện gì?"
Thanh niên đỡ lấy một kiếm của Trần Lục xoay người hỏi.
Trần Hữu Nghĩa thở vào một hơi nói:
"Đệ đệ tốt của phụ thân chém con đấy."
Thanh niên quay đầu nhìn kỹ lại thì con ngươi co rụt lại nói:
"Trần Lục?"
Trần Lục mỉm cười nhẹ gật đầu nói:
"Trần Hữu Nhiên đại ca, lâu rồi không gặp."
Trần Hữu Nhiên nở một nụ cười vỗ vỗ vai Trần Lục nói:
"Tiểu đệ vẫn còn sống, vậy là ta mừng rồi."
Trần Lục mỉm cười gật đầu, hắn lấy ra một bầu rượu đưa cho Trần Hữu Nhiên, hai huynh đệ cứ vậy mà cùng nhau tìm một góc ngồi uống rượu.
Hai huynh đệ kể về những năm qua đã xảy ra chuyện gì, có vui vẻ cũng có buồn rầu, nói vừa xong một câu chuyện thì lệnh bài của Trần Lục phát sáng.
Hắn đứng lên bay về phía sàn đấu, một thân tử bào bay lượn nhìn thật cao quý.
Một tên đệ tử Đoạn Phi tông toàn thân sát khí nhìn Trần Lục nói:
"Ngươi là kẻ đã giết đệ tử dẫn đầu Đoạn Phi tông năm đó?"
Trần Lục hơi suy nghĩ một chút cười nói:
"Đều là đáng chết."
Đệ tử kia phẫn nộ tu vi bạo phát không phải thượng giai mà là viên mãn Tam Kỳ, khí tức khóa chặt Trần Lục ở giữa liên tục gào lên kiếm khí.
"Để ta xem thử một kiếm của đệ tử Thiên Vân tông đi."
Đoạn Phi tông đệ tử kia khí tức bạo nộ trực tiếp dụng nguyên hôn và nguyên khí ngưng tụ ra một kiếm.
"Ngươi nghĩ mình xứng tiếp một kiếm của ta?"
Trần Lục nhếch môi vô cùng coi thường Đoạn Phi đệ tử trước mắt, trời đã bắt đầu rơi xuống từng hạt mưa của mùa xuân.
Hắn nâng tay lên dùng những hạt mưa hóa thành một thanh kiếm, vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn tới, trưởng bối ở trên đài cũng là đứng khỏi ghế nhìn tới.
"Vạn vật cũng có thể hóa kiếm chỉ trong một ý niệm của ta, xem thử kiếm của ta và Đoạn Phi tông ai mạnh hơn."
Đoạn Phi tông đệ tử cười lớn một tiếng nói:
"Vạn vạn có thể hóa kiếm, nhưng đó không phải là kiếm chân chính, dù có hóa thành kiếm thì làm sao có thể so sánh được với thực chất, một kiếm này quyết định thắng thua dù chết cũng không hối tiếc."
Trần Lục cười lớn một tiếng nói:
"Được, vậy để xem thử vạn vất hóa kiếm của ta mạnh, hay kiếm thực chất của ngươi cường đại."
Hai kiếm vung tới chém đứt những hạt mưa, kiếm khí ngút trời có thể chém đứt vạn vật trên thế gian thành hai nửa.
Hai kiếm đâm tới dằn co cắt đứt sàn đấu làm hai nửa, Đoạn Phi đệ tử vung kiếm chói mắt kinh người làm lòng thấy lạnh lẽo trước một kiếm của hắn.
Trần Lục một kiếm đơn giản nhưng cắt đứt hạt mưa xé tan trời mây thành hai nửa.
Cứ nghĩ Đoạn Phi tông từng là đệ nhất kiếm Tây Vực sẽ là kẻ thắng được một kiếm này.
Nhưng kiếm trong tay đệ tử Đoạn Phi tông từ từ có những vết rạn, Trần Lục không chút cảm xúc nói:
"Kiếm của ta không nói là lợi hại nhất, nhưng có thể chém những kẻ yêu kém như ngươi vậy."
Kiếm ý Trần Lục khuấy động trực tiếp phá tan thanh kiếm của đệ tử Đoạn Phi tông, kiếm ý không dừng lại trực tiếp xoẹt qua cắt đệ tử kia làm hai nửa.
Mọi người kinh động không thôi, đây là người đầu tiên trong Kỳ Giả Chiến mấy ngàn năm qua chết, Trần Lục cũng là người đầu tiên trong Kỳ Giả Chiến giết người.
"Loạn rồi!"
"Giết người trong Kỳ Giả Chiến, ngươi điên rồi!"
"Mau bắt hắn chịu hình phạt lăn trì!"
Từng tiếng kinh sợ cũng phẫn nộ vang lên ở đài quan sát và ở ngoài sàn đấu.
"Câm miệng."
Một âm thanh truyền khắp tứ phía làm mọi người ngưng lại, Trần Lục quét mắt nhìn đám người hừ lạnh nói:
"Kiếm đạo khác nhau ắt sẽ có một trận sinh tử để phân ra đệ nhất kiếm đạo, huống chi hắn đã nói chết không hối tiếng, vậy lũ các ngươi lấy cớ gì để bắt ta lại?"
Lời này vừa ra ai cũng câm như hến, bọn họ không phải là không nghe thấy lời của đệ tử Đoạn Phi tông của đã nói, mà là sợ đệ tử nhà mình gặp phải đối thủ cường đại như Trần Lục sẽ bị thua thảm.
"Đúng thật là kiếm đạo khác nhau ắt sẽ ra một trận phân thắng bại."
Trung Kha đại trưởng lão của Phần Hỏa Kiếm tông gật đầu đồng ý với lời của Trần Lục.
Y Hoàng lão già ở trên nhìn xuống cười nói:
"Kiếm đạo thua người chết cũng là một loại giải thoát."
Trung Kha cười đập bàn nói:
"Kiếm đạo của ngươi khác với mọi người ở đây, nó gọi là gì?"
Trần Lục hơi trầm ngâm một chút nói:
"Chỉ một chữ Kiếm thôi."
Y Hoàng hiếp mắt một lúc cười nói:
"Được, lão phu muốn biết Kiếm của ngươi sau này, có thể chém được bao nhiêu chân truyền tu luyện Đoạn Thần Phi Kiếm của Đoạn Phi tông."
Trần Lục nhìn lão già Y Hoàng giọng không một chút nào là của tiểu bối nói:
"Kiếm tông và kiếm gia trong thiên hạ, sau này ta sẽ tìm từng cái chém xuống kiếm của mình."
Trung Kha cười lớn kiếm ý bay múa vô hình cắt đứt mọi vật xung quanh nói:
"Hay! Ta sẽ chờ một kiếm của ngươi ở Phần Hỏa Kiếm tông."
Y Hoàng cũng là kiếm khí bay múa cắt ngang thiên địa nói:
"Kiếm của hắn phải tới Đoạn Phi tông trước, để không bị nói là ăn hiếp tiểu bối, ta lấy danh kiếm đạo Tây Vực ban pháp chỉ."
Từng người dùng kiếm đều cung kính hướng về phía Y Hoàng lão già, kiếm tu trong thiên hạ đều lấy Tây Vực vi tôn, nên pháp chỉ Tây Vực mọi kiếm tu đều phải nghe theo.
Y Hoàng và Trung Kha sắc mặt trịnh trong trước đây chưa từng có, Y Hoàng bước lên nói:
"Phàm là kiếm tu trong thiên hạ, nếu muốn thử kiếm của Trần Lục phải là người cùng cảnh giới của hắn hoặc dưới cảnh giới, những kẻ cảnh giới trên hắn thì cần phải được sự chấp thuận của Trần Lục, hoặc đợi hắn lên cảnh giới ngang bằng với các ngươi, đây là kiếm lệnh của Đoạn Phi tông ta."
Trung Kha cười lớn bước lên một bước nói:
"Kẻ nào vi phạm kiếm lệnh sẽ lập tức bị kiếm tu trong thiên hạ truy sát, đại trưởng lão cũng sẽ tự mình xuất kiếm diệt kẻ vi phạm."
Lời này của hai vị kiếm tu đứng trong mười thứ hạng đầu kiếm đạo đại lục thốt ra, làm cho những người ở đây trấn kinh tới cực điểm.
Tây Vực ra kiếm lệnh trong thiên hạ này có kiếm tu nào không dám nghe, có thì chỉ là vị đệ nhất kiếm tu Liệt Sơn Hà mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.