Chương trước
Chương sau
Hai ngày sau toàn bộ đệ tử tham gia Kỳ Giả Chiến khắp Trung Vực đều hội tụ tới Thiên Vân tông.
Các tông môn và thế gia tụ hội thiên kiêu trẻ tuổi lại một chỗ lên đến 3000 người, thêm 2000 người là đệ tử của Thiên Vân tông, chính là 5000 người tụ hội một chỗ.
Hạ Huyền Nhi sau lưng vác kiếm yên lặng đứng sau lưng Trần Lục, Trúc Âm, Thiên Uyển, Tần Nhân, Cửu Xuân, Ninh Thế Lan cùng đứng một chỗ với Trần Lục.
Mấy đệ tử đứng phía sau cười nói rất vui vẻ, phía trên đài cao xuất hiện 8 bóng người, đi đầu là đại trưởng lão Hùng Tô, hai bên trái phải phân biệt là Trúc lão và Hồng Tô lão bà bà.
Năm vị trẻ tuổi phía sau thì một trong số đó là Dương Khiếu, đạo tử Phong Vân Điện một trong năm đạo truyền thừa chân truyền của Thiên Vân tông.
Một người sau lưng treo kiếm khí tức hoang đại như sói gào thét, hắn là Tịch Trấn Thiên đạo tử Thiên Lang Điện của Thiên Vân tông.
Một kẻ khoác huyết y bên tay trái có treo một thanh chủy thủ tản ra sát khí lạnh lẽo, hắn tên Lịch Nhẫn đạo tử Sát Vu Điện của Thiên Vân tông.
Thanh niên khác khuôn mặt tươi cười nhìn ngó xung quanh tỏ vẻ hứng thú sau lưng còn có đao lớn, hắn tên Tiêu Minh đạo tử Thiên Đao Điện.
Cuối cùng trong năm vị đạo tử là một thanh niên tóc ngắn tay chỉ cầm theo một quyền sách dày ba trăm trang, tên là Tuyền Lâm đạo tử của Ngự Thần Điện.
Thiên Vân tông trên nội môn còn có năm truyền thừa gọi là Điện Chân Truyền chia làm 5 nhánh.
Phong Vân Điện chuyên về các tu sĩ tu luyện vũ khí cán dài, điều khiển cuồng phong sắc bén oanh tạt hư không, điển hình là đạo tử Dương Khiếu ở Phong Vân Điện.
Thiên Lang Điện thì là dùng các loại kiếm và gươm, bọn họ luôn là lưỡi kiếm sắc bén nhất giúp Thiên Vân tông đại phá quân địch.
Sát Vu Điện chuyện về ám sát, một đòn tất sát tiêu diệt đối thủ ngay đòn đầu tiên, luôn là con bài tẩy khó lường của tông môn.
Thiên Đao Điện tên như ý nghĩa chuyên về đao pháp, bọn họ chiến lực phi thường là tấm khiên chắn mạnh mẽ của Thiên Vân.
Cuối cùng là Ngự Thần Điện, bọn họ không sài bất kì vũ khí nào, chỉ trong tay mỗi người giữ một quyển sách thần bí, chứa vô số bí pháp và chiêu số khôn lường, pháp lực mạnh mẽ có thể chiến đấu ở bất kì tình cảnh nào, có câu Ngự Thần xuất thế thiên hạ kinh động.
Bởi vì mỗi một người của Ngự Thần điện đều không bao giờ hiện thế, trừ khi là Kỳ Giả Chiến hoặc những trận đấu lớn liên quan tới lợi ích toàn Trung Vực, Ngự Thần Điện từ trước tới này chỉ có thắng mà không có bại.
Mỗi một đệ tử Ngự Thần bước ra đều mang tới kinh động khác nhau thế gian, là một thứ sâu không lường được của đệ nhất tông môn Ngũ Vực.
Hùng Tô đại trưởng lão đứng trên đài cao khàn giọng tuyên bố:
"Hôm nay là ngày đại sự của Thiên Vân tông, chúng ta nhất định phải dốc toàn lực tranh đoạt Kỳ Giả Chiến các thứ hạng, để cho bọn họ biết Trung Vực chúng ta có thể làm được những gì."
"Đoạt thứ hạng Kỳ Giả Chiến!"
"Cho bọn họ thấy được Trung Vực chúng ta làm được những gì đi."
"Đánh bại thiên kiêu của bọn họ."
Từng tiếng hô hào như sóng to gió lớn, Trúc lão mỉm cười nhẹ gật đầu, Hồng Tô lão bà bà bên cạnh nâng cốt trượng trong đập mạnh xuống đất.
Một cái truyền tống trận quy mô lớn từ từ hiện thế, sau đó truyền tống toàn bộ 5000 người kia rời khỏi Trung Vực, tới được một cái khu vực rộng lớn với mấy ngàn sàn đấu khác nhau.
Đập vào mặt họ chính là cung điện phía xa, đó là Bảo Nguyệt Cung của Nguyệt Hy Thánh Nữ, 100 thứ hạng của các bảng sẽ được vào trong đó tranh đấu đệ nhất thiên kiêu Kỳ Giả Chiến.
Trên trời có hơn năm trăm vị lão giả giáng xuống, mỗi người đều có một bàn để ghi danh các đệ tử, số lượng đông đảo phải dùng tới 500 vị lão già này, bọn họ làm quen thuộc Kỳ Giả Chiến tổ chức ra sao, nên làm việc tác phong rất nhanh nhạy.
Trung Vực là thế lực đầu tiên tới đây ký danh gia, mỗi một người khi ký danh xong đều được phát một cái lệnh bài màu đỏ, trên đó có ghi số thứ tự, khi chuẩn bị lên sàn đấu thì lệnh bài sẽ phát ra hào quang báo hiệu cho tu sĩ tham gia Kỳ Giả Chiến.
Mấy sàn đấu ở dưới mặt đất là dành cho tu sĩ Song Kỳ cảnh trở lên, phía trên trời còn có hai tầng sàn đấu nữa, tầng thứ nhất là của tu sĩ Tam Kỳ cảnh, tầng thứ hai là của các đại tu Tứ Kỳ cảnh.
Tham chiến đấu đều là sắp xếp đối thủ ngẫu nhiên do một pháp bảo có linh tính gọi là Liễu Ngọc, nó sẽ chọn ngẫu nhiên hai người cùng cảnh giới đấu với nhau, là ngẫu nhiên nên đối thủ thực lực có mạnh có yếu.
Có khi Song Kỳ sơ giai xui xẻo thì được xếp đấu với Song Kỳ trung hoặc thượng giai, Tam Kỳ và Tứ Kỳ cũng là như vậy.
"Vậy ra vòng đầu tiên là phải trông cậy vào vận may của bản thân rồi."
Trần Lục mỉm cười lắc lắc đầu nhìn con số ở lệnh bài trong tay là 1009, Hạ Huyền Nhi thì là 1 vạn 590.
Từ phía dưới núi vọt lên vô số đài quan sát lơ lửng giữa không xếp thành vòng tròn.
Đài quan sát này dùng cho mấy người không tham gia thí luyện, tới đây chỉ để muốn biết kết quả trận đấu tới cuối cùng là như thế nào, Hùng Tô đại trưởng lão, Trúc lão, Hồng Tô lão bà bà và các vị gia chủ, tông chủ của Trung Vực đều ngự không ngồi vào đài quan sát giữa không trung kia.
Mấy đệ tử tham gia Kỳ Giả Chiến thì đi tới sàn đấu theo cấp bậc tu vi của mình, Thiên Vân tông có 100 Tứ Kỳ cường giả vọt thẳng lên tầng cao nhất, trong đó có Trúc Âm và Cửu Xuân.
Trần Lục thì từ từ bước lên bậc thang được hình thành từ linh khí do Bảo Nguyệt lâu tạo ra, Hạ Huyền Nhi theo sát phía sau.
"Hạ Huyền Nhi ngươi không được đi theo sư thúc lên tầng trên."
Tần Nhân xuất hiện ngăn bước tiến của Hạ Huyền Nhi, Trần Lục chỉ mỉm cười chậm chậm bước tiếp.
"Huyền Nhi, ngươi tu vi chưa đủ không được phép lên đó."
Ninh Thế Lan cũng bay tới khuyên bảo, Phỉ Lan bước lên bậc thang nhìn hắn nói:
"Ngươi không mau lên đài quan sát đi, đòi theo sư thúc để làm gì?"
Đoàn Kỳ tới khoác vai Hạ Huyền Nhi nói:
"Hạ Huyền Nhi mau lên đài quan sát xem bọn ta đem vinh quan trở về."
Hạ Huyền Nhi hơi thở dài lắc lắc đầu nói:
"Tu vi của ta đã có sánh ngang với Phỉ Lan tỷ, các ngươi cứ chờ xem ta biểu hiện như thế nào ở Kỳ Giả Chiến đi."
Hắn cầm cái lệnh bài trong tay lắc lắc vài cái thích thú, trước ánh mắt trợn trừng không thể tin được mọi người, Hạ Huyền Nhi chỉ biết cười mau chóng bước lên bậc thang theo sau bóng Trần Lục đã khuất.
"Trần Lục tên khốn, che giấu đệ tử của mình cũng thật sâu a, ta phải đánh hắn một trận mới được."
Tần Nhân lửa giận ngút trời trực tiếp phong lên đuổi theo sau, Thiên Uyển và Ninh Thế Lan nhìn nhau lắc đầu cười, hai nàng nắm tay nhau bước lên bậc thang.
"Hắn là giả heo ăn thịt hổ đấy."
Sa Tử vỗ vai Phỉ Lan cười nói, hai người cũng chỉ thở dài bước lên bậc thang, mà mấy người Đoàn Kỳ, hai tỷ muội họ Tuyết, Hồng Lệ, Huệ Chi thì càng là há mồm không đóng lại được, kẻ bấy lâu nay bọn họ hết mực bảo vệ lại là kẻ giả heo ăn thịt hổ.
Tuyết Nguyệt dậm chất xuống đất phình má tức giận nói:
"A, huynh ấy là lừa chúng ta bấy lâu này, sau Kỳ Giả Chiến phải hỏi rõ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.