Một giọng nữ nhân vang lên trong phòng, căn phòng này nhìn ra bên ngoài tựa như tiên cảnh.
"Ta cũng không biết, chắc là ngày mai có thể sẽ tỉnh."
Một giọng nữ khác vang lên bên tai Trần Lục.
"Những thứ đó là gì? Ta đã chết rồi sao? Không, ta không thể chết được, ta phải báo thù cho gia tộc, báo thù cho chính ta nữa."
Trần Lục ở một không gian tối đen vô tận không cam lòng quát lớn.
"Ta nhất định là chưa chết được, ta nghe thấy âm thanh của hai người phụ nữ, nhưng họ là ai chứ?"
Trần Lục nhìn về một phía, hắn hóa thành vải đỏ uốn lượn bay đi.
Hắn vẫn bay, bay và bay, Trần Lục muốn tới tận cùng của thế giới màu đen vô tận này.
Loading...
"Ta là Trần Lục, kẻ không bao giờ cam lòng chết ở đây!"
Trần Lục gầm to hóa hóa thành lôi quang phóng thẳng tới phía trước, dù thế nào thì hắn cũng phải quyết tâm rời khỏi nơi này, bay bao xa bao lâu cũng phải thoát khỏi.
Quảng Cáo
Trong không gian vô định màu đen có một đạo lôi điện lập lòe huyết sắc mà đôi khi lại là tím chói lóa.
Trần Lục đã bay không biết bao nhiêu tháng vẫn chưa thể rời khỏi đây.
"Ta đã đi được bao lâu rồi? Ta không thể bị giam ở đây được."
Trần Lục tốc độ đã chậm dần rồi đột nhiên tăng nhanh phóng ra toàn lực.
Một thiếu nữ tuổi tầm 17, dáng xinh đẹp mị hoặc lòng người, nàng tên là Trúc Âm.
Trúc Âm đang ngồi rót trà cho một nữ trung niên, bà ta vóc dáng có chút gầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thien-son/161523/chuong-11.html