Bạch Linh lúc này mới nhảy ra từ trong áo của Trần Lục, nó lần này đã có chút ổn hơn trước khá nhiều.
"Ngươi thật vô dụng."
Một âm thanh của hài đồng vang lên.
"Là ai?"
Trần Lục nhìn xung quanh tìm kiếm âm thanh vừa phát ra.
Hắn phát hiện ra một điều gì đó, liền quay đầu nhìn Bạch Linh rồi trợn to mắt.
"Ngươi biết nói?"
Trần Lục nhìn Bạch Linh hơi gấp gáp nói.
"Là lão tử nói đây, đừng có gọi ta là Bạch Linh, Bạch Linh nghe như tên của nữ nhân vậy."
Bạch Linh ánh mắt giận dữ nhìn Trần Lục nói.
Trần Lục ngã ngửa về sau vô cùng kinh ngạc, hắn bật dậy nói:
"Ngươi ngay từ đầu nếu không muốn cái tên Bạch Linh thì có thể mở miệng ra để nói mà."
Bạch Linh hất cằm cao ngạo nói:
"Lão tử lúc đó thấy ngươi không xứng để lão tử nói chuyện."
Loading...
Trần Lục trợn mắt há hốc mồm nói:
"Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Nếu ta biết ngươi cao ngạo như vậy thì sớm đã cho ngươi vào miệng sói rồi."
Bạch Linh ngẩn đầu cao ngạo nói:
Quảng Cáo
"Do ngươi ngu thôi, lão tử làm gì cần một tên nhân tộc thấp hèn cứu chớ."
Trần Lục lúc này tức đến muốn hộc máu, nếu hai tay hắn không bị gãy và lệch xương bã vai thì con hươu này đã bị bỏ vào nồi đem đi hầm rồi.
"Ngồi yên đi tên nhân tộc thấp hèn, lão tử sẽ giúp ngươi khôi phục lại hai cái tay què đó."
Bạch Linh giọng trở nên nghiêm túc nói.
Trần Lục cũng không hỏi nhiều mà ngồi xuống nhìn con hươu nhỏ, Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thien-son/161517/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.