Hiện tại quả thật Phó Diễm cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt cùng với Bạch Mặc Thần, cho nên nàng quyết định có lẽ tạm thời mình cần phải trốn tránh hắn một đoạn thời gian, chờ khi nào mình cảm thấy ổn hơn thì lại nói sau.
Vì vậy, khi chuông báo hết giờ vừa vang lên, giáo sư là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, người rời đi thứ hai chính là Phó Diễm. Nàng chạy thẳng một mạch xuống dưới, sau đó nhanh chóng lấy xe đạp rồi cưỡi lên. Lúc Phó Diễm chuẩn bị dùng sức đạp xe thì nàng đột nhiên phát hiện, trên bầu trời, mưa đã tạnh cũng là lúc mặt trời vừa mới hé ra những tia nắng cuối ngày cực kỳ diễm lệ.
"Cầu vồng kìa!".
Không biết người nào thất thanh hô lên.
Cơn mưa vừa dứt, xa xa phía chân trời đang hiện lên một dải cầu vồng vừa to lớn, vừa mỹ lệ. Thời đại không có ô nhiễm không khí, ánh sáng lung linh trên bầu trời dễ dàng khiến cho nàng không kìm lòng nổi mà phải dừng xe, đưa mắt nhìn lên. Giờ khắc này, cảnh sắc mỹ lệ kia đã dễ dàng dung nhập thật sâu vào trong lòng của Phó Diễm, thật đẹp!.
Chẳng biết từ khi nào, dưới tàng cây cổ thụ đã có lác đác vài nhóm sinh viên khoa mỹ thuật lấy giấy bút từ trong túi sách ra, ngồi xuống ghế đá rồi bắt đầu hí hoáy tẩy tẩy, vẽ vẽ.
Trong lòng Phó Diễm đột nhiên có cảm giác thông suốt. Trong chuyện tình cảm, nàng có phải đã quá nhát gan rồi hay không? Cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thap-nien-70-dung-huyen-hoc-lam-giau/3562622/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.