Khi mọi người về đến nhà thì cũng là lúc ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, ở nhà ai cũng đều lo lắng thấp thỏm. Họ đã rời đi cả một đêm, lại qua thêm một ngày rồi mà đến bây giờ cũng chưa thấy ai trở về cả.
Vương Thục Mai ngoài miệng thì không nói nhưng trong lòng kì thực lại là người sốt ruột nhất, cũng may là nàng không biết nơi mọi người đi có bao nhiêu nguy hiểm, bằng không lúc Phó Đại Dũng và Phó Hâm muốn đi nàng đã ngăn cản rồi.
Phó Đại Ny chỉ biết là đại ca cùng các cháu nhà mình có chuyện cần lên núi, Phó Sâm và Phó Miểu kì thật là cũng hơi biết được một chút sự tình bên trong, tuy nhiên hai người cũng không ngờ rằng chuyến đi này của mọi người có ẩn chứa nguy hiểm tiềm tàng hay không. Bởi vậy, đã tròn một ngày một đêm không thấy ai trở về nên trong lòng cũng bắt đầu lo lắng. Đến khi thấy cả bốn người bình bình an an đi vào cửa thì cả nhà liền không ai bảo ai mà nhanh chóng đi tới, hết hỏi cái này rồi lại hỏi cái kia, ồn ào một hồi thật lâu.
Phó Diễm nhìn Vương Thục Mai, bộ dáng gấp gáp muốn phát tác nhưng không biết nghĩ gì lại đành thôi, chỉ thăm hỏi vài câu, sau đó liền cố ý nói là muốn đi vào phòng bếp để bưng cơm. Trong lòng Phó Diễm không thể nói rõ đây là cái gì tư vị gì nữa, có lẽ đây mới chính là bộ dáng của một mẫu thân nên có a. Nàng tiến lên, yên lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thap-nien-70-dung-huyen-hoc-lam-giau/3480987/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.