Chương không phải nội dung truyện, mời độc giả đọc chương tiếp theo!
111: Nỗi lòng cha mẹ
Cả đại gia đình tụ họp một hồi, đến buổi chiều liền lần lượt cáo từ.
Lý Hương Vân cố tình nán lại phía sau, có ý muốn tìm Phó Diễm, nhờ nàng tính giúp xem lúc nào con dâu nhà mình mới có thể mang thai, nhưng lại bị Lý lão thái nhanh chóng kéo đi. Ngoại tôn nữ đã sớm nói cùng nàng rằng việc này không thể nào sốt ruột được, hơn nữa dù có tính thì cũng sẽ tính không ra. Lý Hương Vân hơi phẫn nộ, đành phải rời đi. Đến khi trở về nhà, Lý lão thái liền gọi một mình nàng vào trong phòng mà mắng cho một trận.
"Ngươi cũng đã là bà bà của người ta rồi, năm đó ta có từng thúc giục ngươi lần nào chưa? Ngươi càng thúc thì sẽ càng không có việc vui, cứ để thuận theo tự nhiên đi. Không có việc gì thì liền cân nhắc mua nhiều đồ bổ về cho vợ chồng son bọn hắn ăn, nếu muốn có hài tử thì không thể để thân thể yếu ớt như vậy được. Đừng có không biết tốt xấu, lúc nào cũng nhìn chằm chằm bụng của Tiểu Chi. Ngươi còn như vậy, mai kia con dâu lạnh lòng với ngươi thì ta cũng mặc kệ." Nghe Lý lão thái ân cần dạy bảo, Lý Hương Vân cũng khẽ buông tâm tư xuống. Ngược lại thường xuyên biến đổi các loại đồ ăn đa dạng cho nhi tử và con dâu nhà mình ăn.
Sau đó Lâm Chi từ chỗ trượng phu nhà mình biết được chuyện này, nàng liền cẩn thận làm tặng cho Lý lão thái cùng Lý Hương Vân các nàng, mỗi người một bộ quần áo mới. Lý lão thái thu được quần áo, lại cùng con dâu nói một lần đạo lý. Lý Hương Vân lúc này mới tâm phục khẩu phục bà bà của mình, đối với tức phụ của nhi tử liền trực tiếp không quản nữa.
Mọi người rời đi hết, chỉ còn lại Phó Bình Phục cùng Lý Mạt Lỵ. Hai vợ chồng Lý Thuận Lợi thì đã đi bộ trở về nhà trước. Từ sau khi kết hôn, Phó Bình Phục vẫn duy trì thói quen, cứ đến cuối tuần, khi có thời gian thì sẽ đều trở về thôn An Bình một chuyến. Cho nên người một nhà không hề xa lạ chút nào mà ngược lại càng ngày càng hòa hợp. Phó Bình Phục lưu lại chính là để nói ra suy nghĩ của mình, về chuyện của Cát gia bên kia mà hắn mới nghe ngóng được. "Đại ca! Ngày đó ta đυ.ng phải Cát Hồng Anh. Ta nghe nói, nương của Cát Hồng Quân vừa chết thì Cát Hồng Binh đã muốn một mình chiếm lấy toàn bộ phòng ở, hai huynh đệ nhà hắn đánh nhau đến mức đầu rơi máu chảy."
Phó Bình Phục nhìn quanh, không thấy tỷ tỷ của mình đâu, đoán chừng nàng đã đi ngủ trưa, lúc này mới nhỏ giọng nói.
"Hai người bọn họ đều không phải thứ gì tốt, Cát Hồng Quân năm đó ép Đại Ny nhường phòng của mình cho một nhà đệ đệ hắn. Đến hiện tại hắn lại như thế nào mà lại không cho? Đúng là không đánh lên người mình thì không biết đau mà."
Vương Thục Mai một bên vừa đùa với hài tử vừa nói.
"Năm đó tỷ tỷ ngươi bị tra tấn thành như vậy, Cát Hồng Quân ngay cả cái rắm cũng không bỏ, hiện tại đến phiên hắn, ngược lại là dám liều mạng." Phó Đại Dũng cho dù là hiện tại, chỉ cần nhắc tới người muội phu trước kia thì vẫn là nghiến răng nghiến lợi.
"Ai nói không phải chứ? Cát Hồng Anh hiện tại đối với hắn cũng là kính nhi viễn chi, về điểm tình cảm này đã sớm không có rồi. Còn hỏi thăm Tiểu Hỏa gần đây có rảnh hay không, giống như nghĩ muốn đến tính một quẻ."
"Ngươi đừng nên đụng chạm đến hắn, cứ nói với hắn, gần đây Tiểu Hỏa rất bận, không có thời gian. Cát Hồng Anh kia, nếu không phải mẹ của hắn vẫn còn, thì hắn cái gì cũng đều không phải."
Phó Đại Dũng lên tiếng kết thúc, không muốn nhắc đến người Cát gia nữa. Phó Bình Phục thức thời cũng nhanh chóng chấm dứt cái đề tài này.
"Đúng rồi đại ca! Ta nghe nói lão cha chúng ta cuối năm nay muốn về hưu. Hắn có một danh ngạch làm công nhân, phỏng chừng hắn khẳng định sẽ đưa cho tiểu tử Cây Cột kia."
Phó Bình Phục nhắc tới Phó Lão Xuyên, bộ dạng giống hệt ca ca của mình, nét mặt không hề gợn sóng hay có vẻ gì là sợ hãi cả. Hiện tại Phó Lão Xuyên có bốn hài tử, có lẽ cũng chỉ còn duy nhất Phó Đại Ny thỉnh thoảng vẫn nhớ thương đến hắn mà thôi, còn lại đều đã lạnh lòng cả rồi.
"Quản hắn cho ai làm cái gì? Hắn nguyện ý cho ai thì cứ cho, bản thân hắn thấy cao hứng là được rồi."
Phó Đại Dũng nhắc tới Phó Lão Xuyên thì khẩu vị càng chán ngán. Rõ ràng là thân cha ruột, vậy mà hắn lại hoài nghi mình không phải con đẻ của hắn.
"Tiểu Mộc cũng đã tốt nghiệp, nếu không để ta đi tìm hắn nói một chút xem sao?".
Phó Bình Phục cảm thấy lão cha mình cực kì khó hiểu, về sau dưỡng lão cho hắn không phải là mấy huynh đệ bọn hắn xuất tiền ư? Vì sao còn muốn tiện nghi cho người ngoài như vậy?.
Phó Dại Dũng liếc mắt nhìn đệ đệ mình một cái. Phó Bình Phục còn không biết việc Phó Lão Xuyên hoài nghi Phó Đại Dũng không phải là con của hắn, nếu biết, phỏng chừng hắn sẽ không đề xuất chuyện này.
"Ngươi đi hỏi hắn, hắn có thể nguyện ý mới là lạ, hắn vẫn luôn cảm thấy ta không phải là thân sinh nhi tử của hắn. Hắn còn có thể nhận con ta?".
Phó Đại Dũng bình thản nói, trên mặt cũng không mang theo chút tình cảm nào.
Phó Bình Phục nghe xong thì lại sợ ngây cả người. Lý Mạt Lỵ ngồi bên cạnh vẻ mặt cũng là đầy dấu chấm hỏi. Nàng vẫn luôn biết cha chồng mình đối xử bất công với các huynh đệ của Bình Phục, ai mà biết được dĩ nhiên là cái loại nguyên nhân này.
Lúc sau Phó Bình Phục mới kịp phản ứng lại, trên mặt vừa khϊếp sợ, lại vừa phẫn nộ.
"Trên người hắn không sạch sẽ, liền muốn đem nước bẩn hắt lên người khác luôn à? Chuyện này là chuyện quái gì vậy? Đại ca! Ngươi cứ như vậy mà nhẫn nhịn hắn sao? Chẳng phải làm ô nhục nương chúng ta ư?".
"Bình Phục! Cha chồng cho tới bây giờ cũng không có chính miệng nói chuyện này ra, bất quá là đại ca ngươi nghe nương kể lại. Ngươi cảm thấy lão nhân hắn có ngốc như vậy sao? Nếu hắn nói ra, đại ca ngươi biết được thì còn có thể coi hắn là cha ư?".
Vương Thục Mai đem Phó Bình Phục kích động đứng lên, ấn ngồi lại ghế trên.
"Là nương nói sao?".
Hôm nay Phó Bình Phục cảm thấy chính mình đã bị kích động quá lớn rồi.
"Trong lòng nương rất rõ ràng, nàng an bài chu đáo chặt chẽ như vậy, trước đó ai cũng không biết, chuyện này còn không nói rõ vấn đề sao? Nàng trong lòng đã sớm biết cha chồng là dạng người như thế nào, lúc này mới để lại cho các ngươi nhiều đường lui như vậy. Về phần cha chồng, các ngươi liền cứ đúng trách nhiệm làm con thôi. Chờ đến khi hắn già, rồi cho hắn một miếng cơm ăn là được."
Vương Thục Mai khuyên nhủ tiểu thúc nhà mình. Bình Phục hắn một khi tính khí đã nổi lên thì bướng bỉnh không khác gì con lừa cả, ai nói gì cũng mặc kệ không nghe.
"Hừ... hắn không phải là có Ngưu Thúy Hoa sao? Còn muốn chúng ta cho hắn miếng cơm ăn?".
"Ngươi còn không nhìn rõ? Ngưu Thúy Hoa kia là một người ích kỉ, chỉ sợ chờ sau khi lão nhân về hưu, đem công tác này tặng cho Cây Cột thì nàng ta sẽ đổi sắc mặt ngay. Nếu sau này chúng ta muốn yên tĩnh sống qua ngày, phỏng chừng về sau tiền này không thể bớt."
Phó Bình Phục cũng không phải không biết đạo lý này, ngồi suy nghĩ cẩn thận một lát, sau đó hắn nhanh chóng nhân ra, quả thật đối với sự tình này không có biện pháp nào để giải quyết ổn thỏa cả. Trong mắt người Hoa Hạ, trên đời không có cha mẹ nào sai.
Hắn hít sâu một hơi, cảm giác chính mình cả người đều áp lực. Lý Mạt Lỵ nhìn trượng phu như vậy, chỉ có thể im lặng ngồi một bên, nắm chặt tay hắn. Lại qua một lát sau, tâm trạng Phó Bình Phục tốt hơn đôi chút thì cũng đứng dậy cáo từ, tâm tình hắn không tốt, đành trở về ngồi ngốc ở nhà vậy.
Phó Nghiêu còn đang ngủ, Phó Sâm cùng Phó Miểu thì không biết đi nơi nào, có khi lại đi tìm Tống Quân An. Phó Diễm liền trực tiếp đi đến nhà chính nói chuyện với cha mẹ mình.
"Cha, nương! Ta đã quyết định rồi. Chờ sau sinh nhật sáu tuổi của Phó Nghiêu, ta liền chính thức thu hắn làm đồ đệ."
Phó Diễm thực nghiêm túc mà nói.
Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai cũng đã sớm đem sự tình nghĩ thông suốt, nếu nhi tử có cái thiên phú này, vậy thì cứ bồi dưỡng cho hắn đi. Không thể vì tư tâm của mình mà đi ngăn trở được, như vậy cũng sẽ làm tổn thương tấm lòng của Tiểu Hỏa.
"Nếu ngươi cảm thấy đệ đệ ngươi thực sự có cái thiên phú này,thì cứ dạy cho hắn. Nương sẽ không ngăn cản. Không biết vì cái gì ngươi liền thông suốt, khả năng thiên phú của cả hai người các ngươi đều là di truyền từ nãi nãi xuống."
Vương Thục Mai cũng nhìn thẳng vào chuyện này mà nói.
"Đúng, nãi nãi của ngươi và ngươi đều có thể tự học thành tài, Phó Nghiêu có ngươi giáo dục, khẳng định cũng sẽ không kém. Cùng lắm thì cha kiếm cho các ngươi thêm nhiều tiền một chút."
Phó Đại Dũng trước giờ vẫn luôn không hề có chút thái độ bài xích nào, nương hắn cũng nhờ có loại thiên phú này mới có thể lưu lại cho huynh đệ bọn hắn nhiều đồ vật như vậy. Phó Diễm nhìn cả cha và mẹ đều không phản đối thì liền an tâm. Nàng sợ nhất là cha mẹ bởi vì nàng làm chuyện nguy hiểm mà đau xót tiểu nhi tử, dù sao huyền học cũng chưa hợp pháp, nếu chẳng may lộ ra ngoài, lại còn một lúc liên quan đến hai đứa con thì có cha mẹ nào chịu được chứ?.
"Cha, ngươi cùng nương yên tâm. Về sau con gái của các ngươi nói không chừng còn có thể dương danh đại sư giới huyền học của toàn bộ Hoa quốc. Đến lúc đó ai dám đắc tội các ngươi nữa! Ngươi cùng nương cứ chờ hưởng phúc thôi! Nếu Phó Nghiêu nguyện ý học thì ta sẽ dạy, còn nếu hắn trưởng thành muốn làm việc khác, ta cũng không cưỡng bách hắn. Cái này chỉ có thể tạm thời coi là học tập nghiệp dư thôi."
Phó Nghiêu vẫn còn phải đến trường rồi còn lên đại học. Không đến trường thì làm sao mà dung nhập vào xã hội này được? Nhân tâm so loại khoa học thiên nhiên này càng thêm phức tạp và khó hiểu hơn rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]