Trịnh Minh không có nói sai, lẩu dê nhà này quả thật ăn rất ngon. Nhưng hiện tại cũng chỉ dám lén lút mở ở nhà, không ai dám khai trương, chẳng may bị cách ủy chụp mũ, bắt đi cải tạo thì nguy to.
Địa phương cũng tương đối bí mật, chính là ngay trong nhà của lão bản. Nếu có người hỏi, khách hàng sẽ nói là thân thích của chủ nhà đến chơi. Trương Vĩ một bên vừa ăn vừa ăn, một bên vừa cùng Trịnh Minh nói rõ cơ duyên mà hắn quen biết với Phó Diễm, cũng không giấu việc của tỷ tỷ mình, hiện tại tỷ tỷ hắn đã gặp được chân mệnh thiên tử của nàng, hai người qua lại thực hảo, đã lên cả kế hoạch kết hôn. Ở trong lòng Trương Vĩ đối với Phó Diễm càng vô cùng cảm kích.
"Cho nên nàng không biết còn có bao nhiêu bản lĩnh mà chúng ta không biết, ta dù sao cũng đã quyết định rồi, đời này liền theo nàng làm việc, nàng đi chỗ nào, ta liền theo đến chỗ đó, tối thiểu an toàn của người thân có thể bảo đảm. Cha ta mấy năm nay cũng đắc tội không ít với người ta, cho nên ta cũng là tự mình hiểu lấy. Những cái thủ đoạn trong âm thầm đó, chúng ta không biết rất nhiều, không thể đề phòng hết được." Trương Vĩ là tới thăm dò Trịnh Minh, nhưng đồng thời, lời hắn nói cũng là lời nói thật. Phó Diễm nhất định là không nghĩ tới, chính mình tìm đồng bọn đến hợp tác, còn đem cả đời hắn đều buộc vào mình. Trịnh Minh cũng không ngốc, biết Trương Vĩ bộc bạch như vậy, nhất định là có chủ ý riêng. Hắn bây giờ đã hoàn toàn phục Phó Diễm, không nghĩ tới Trương Vĩ còn gặp phải chuyện như vậy, hắn hiện tại cũng cùng Trương Vĩ nhất dạng, nghĩ đời này sẽ đi theo Phó Diễm. Vì thế hắn cân nhắc nửa ngày, rốt cục mở miệng hỏi.
"Vĩ tử! Cái mạng này của ta là do Phó Diễm cứu, ta đã sớm đem nàng trở thành ân nhân cứu mạng. Hơn nữa nàng làm việc thật sự là đại khí, vừa rồi lại nghe ngươi nói, ta cũng có cùng ý tưởng đó với ngươi. Nếu nàng có chuyện gì muốn làm, ngươi cứ nói với ta, đừng ngại. Ta có thể làm được thì tuyệt đối sẽ không chối từ." "Minh ca! Việc này ngươi cũng biết, nàng hiện tại đang bị một tiểu tử ở cách ủy phái người theo dõi, nghe nói hắn cũng là đệ đệ của ngươi phải không? Ngươi hẳn là biết, nếu nàng muốn cho một người vô thanh vô tức biến mất, khẳng định có thể dễ dàng làm được. Nhưng ngặt nỗi đó lại là đệ đệ của ngươi, chắc hẳn nàng sẽ không muốn làm như vậy. Thư này ta vốn là không nghĩ sẽ đưa cho ngươi, bây giờ ngươi nhìn thử xem."
Nói xong, Trương Vĩ lấy ra bức thư Phó Diễm gửi lúc trước, đưa Trịnh Minh xem qua, kì lạ là bức thư vẫn nguyên vẹn, không tổn hại gì. Nội dung trong thư chính là nhờ Trương Vĩ, thông qua quan hệ của Trương thị trưởng, hỏi thăm người đằng sau chống lưng cho Trịnh Trí rốt cục là ai. Trịnh Minh đọc xong, buông thư xuống, hắn quả thực đối với quan hệ của nhị đệ mình hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng là hắn tin tưởng, có lẽ cha mình chắc chắn phải biết đến một hai. "Vĩ tử! Nếu ngươi đã thực sự tín nhiệm như vậy, việc này để ta về hỏi cha ta một chút xem sao. Không dối gạt ngươi, cha ta vẫn luôn không muốn cho Trịnh Trí làm cái công việc này, con đường này đi càng ngày càng hẹp, nhưng là không có cách nào khác. Cha ta nuôi ta lớn như vậy, lúc này cũng là thời điểm ta giúp hắn phân ưu. Coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng của hắn. Trịnh Trí quả thật vài năm trước từng được một đại nhân vật coi trọng, nhưng cụ thể là ai thì ta không rõ lắm. Đối thủ của hắn thì điều tra tương đối dễ dàng. Vĩ tử! Sau khi điều tra ổn thỏa ta sẽ trực tiếp nói cho ngươi."
Trương Vĩ vừa thấy thái độ của Trịnh Minh, quả thật cực kì thành khẩn. Hắn cũng buông xuống một nửa tâm tình.
"Thành! Minh ca! Huynh đệ chúng ta đồng lòng, nay lại có cả lợi ích đồng tâm, hai ta tuy không phải là thân huynh đệ, những đã hơn hẳn thân huynh đệ rồi. Ta sẽ chờ tin của ngươi."
Nói xong cầm lấy chén rượu, cùng Trịnh Minh chạm một cái. Trịnh Minh rốt cục uống chén rượu này uống, vừa cảm thấy hưng phấn với lựa chọn cảu mình, lại có một tia lo lắng cho Trịnh Trí. Dù sao đó là thân nhi tử của cha. Nhưng hắn cũng thực sự rất thanh tỉnh, không nói đến việc Trịnh Trí không thể tiếp tục xuống tay với Phó Diễm, chính là về sau cho dù muốn dừng lại thì e rằng cũng tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt.
Uống rượu xong, Trương Vĩ cùng Trịnh Minh liền từng người tán đi. Trương Vĩ cũng không say, chút rượu ấy với hắn mà nói, chỉ coi như một bữa ăn sáng. Trở về nhà, thấy Trương thị trưởng đã về từ lâu, mẫu thân hắn mấy ngày trước đã quay lại đế đô, cho nên trong nhà chỉ có hai cha con hắn, tỷ tỷ Trương Vỹ là Trương Đan bình thường đều ở lại trong kí túc xá, cuối tuần mới tranh thủ về ngó qua một chút.
"Ngươi đi ăn uống ở đâu mà không biết đường mua cái gì về cho ta? Ta còn chưa có ăn gì đây này!".
Trương thị trưởng vừa thấy Trương Vĩ đi vào, liền không khách khí nói hắn một tràng.
"Sao ngươi không nói sớm chứ ba? Hình như mẹ có làm chút đồ ăn trong bếp đấy, để ta nhìn xem, nếu còn dùng được thì ngài ăn tạm một chút nha?".
"Ta đi quán cơm ăn vậy, ngươi hôm nay đi chơi đâu vậy? Việc ta kêu ngươi làm mà ngươi cũng không đi là vì sao?".
Trương thị trưởng vẫn ấp ủ ý đồ, muốn đem con mình trở về trong xưởng làm việc.
"Cha! Sao ta có thể đi chơi linh tinh được? Ta đây không thiếu tiền xài nha. Ngươi nhìn xem, đây là ta kiếm được."
Trương Vĩ đi lên lầu, đem số tiền mình được trích phần trăm vỗ lên trên bàn. Trương thị trưởng trực tiếp cả khinh, tuy nói hắn cũng không phải chưa thấy qua số tiền lớn, những sản nghiệp đó của lão bà nhà mình kiếm được so với chỗ này còn nhiều hơn. Nhưng là Trương Vĩ một lần lấy ra nhiều như vậy, cũng khiến hắn thực sự rất chấn kinh rồi.
"Ngươi làm gì? Ở đâu mà kiếm được nhiều tiền như vậy?".
"Cha! Ngươi không phải đã biết là ta giúp Phó đại sư bán phù sao? Cái này kiếm được thì có gì kỳ quái?".
Trương thị trưởng quả thật biết, nhưng là hắn trăm triệu lần không nghĩ đến sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy. Hắn lặng người, ngồi một lát rồi mới thanh tỉnh, việc này nếu tiếp tục làm thì chắc chắn sẽ không được, không khéo gậy họa mất.
"Việc này ngươi hiện tại liền dừng lại ngay cho ta, nếu không ngươi cứ chờ cách ủy tới cửa bắt đi."
"Cha! Phó đại sư đã nói với ta rồi, về sau chúng ta liền không bán cái loại bùa phổ thông này nữa, mà sẽ bán loại cao cấp, hơn nữa đây cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể bắt được, cũng mua không nổi."
Trương Vĩ thần bí hề hề mà nói.
"Vậy ngươi nhất định phải chú ý, tiền nhiều tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu là bị chú ý thì sẽ rước họa vào thân đấy."
"Ta biết rồi cha! Cho nên hiện tại đang có người theo dõi Phó đại sư, ta còn muốn tìm ngài hỗ trợ đây!".
Trương Vĩ thuận thế liền hỏi ý kiến cha hắn về sự tình của cách ủy. Trương thị trưởng mặc dù là thị trưởng, nhưng hắn cũng chỉ nắm quyền quản lý kinh tế cùng dân sinh. Nhiệm vụ cụ thể của bên cách ủy, hắn không tiện nhúng tay vào. Lão đại bên cách ủy sẽ là một người khác, cho nên Trương thị trưởng mới có tên là thị trưởng, kỳ thật chức vụ chân chính của hắn chính là Phó Chủ nhiệm hội đồng công xã. Chủ nhiệm hội đồng công xã cũng chính là người đứng sau cách ủy có bối cảnh cực kì thâm hậu, nếu bình thường không có sự tình gì đặc biệt thì hắn sẽ không đi làm.
Trương thị trưởng đến đây đã hơn hai năm, cũng chỉ nhìn thấy hắn không quá hai lần. Cho nên Trương thị trưởng mới có khả năng lấy thân phận phó chủ nhiệm công xã mà chủ quản công tác, còn có tên gọi là Trương thị trưởng. Nhưng theo hiểu biết của hắn, vị chủ nhiệm này không có khả năng sẽ làm ra sự tình trái pháp luật, dù sao hắn còn muốn lên cao nữa. Về phần Trương Vĩ nói, ngược lại hắn có thể đi thăm dò vị chủ nhiệm bí thư Trương Dũng này, bình thường đều là hắn đến chủ trì công tác, quản lý sự vụ ở cách ủy.
"Ngươi nói với nàng, đợi ta trước tiên kêu người đi điều tra xem sao, ngươi đừng manh động, dù sao ngươi là con ta, ngươi động chính là ta động. Hiểu chưa?".
"Được rồi, ba! Ta đây sẽ chờ."
Không cho hắn tự mình đi hỏi thăm, chứng tỏ người kia nhất định là rất lợi hại.
"Ngươi cũng đừng nhàn rỗi, tỷ ngươi vừa nói có đối tượng mới, ngươi đi tiếp xúc một chút, nhìn xem hắn là kiểu người như thế nào. Đừng để chuyện như lần trước phát sinh nữa."
Mặc dù hơi khắt khe với Trương Vĩ, nhưng kì thật Trương Đan mới là người làm cho Trương thị trưởng lo lắng nhất. Nữ nhi này nhà mình, bị hắn và lão bà nuôi dưỡng ra tính cách rất đơn thuần, không cẩn thận và tinh ranh như Trương Vĩ.
"Biết rồi ba! Buổi chiều ta sẽ tìm tiểu tử kia ăn cơm đi."
Trương Vĩ vừa lúc cũng muốn đi tìm tỷ tỷ nhìn thử xem, cho nên một hơi đáp ứng. Việc này, Phó Diễm cũng không biết, nàng hiện tại ở trong nhà thôn trưởng, nguyên nhân là do Tống Quân An còn chưa đi đến đầu thôn thì đã lăn đùng ra ngất, mấy người Phó Sâm liền đem hắn dìu trở về nhà. Lúc này chính là tìm lão trung y đến bắt mạch xem chuyện gì xảy ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]