Chương trước
Chương sau
Phó Diễm vừa nói xong, nhất thời khiến Quý Hồng Sinh đỏ bừng cả mặt, hắn không nghĩ tới sự tình phòng ở, khiến nhà mình đau đầu bấy lâu nay, ngay lập tức bị một tiểu cô nương nói ra toàn bộ.

"Ai! Tiểu cô nương! Đây là do ta không tốt, thật xin lỗi, phòng ở này quả thật có chút cổ quái. Thôi! Ta không bán nữa. Xin lỗi!".

Quý Hồng Sinh cho rằng Phó Diễm sẽ không muốn mua, một bên vừa giải thích, một bên rối rít xin lỗi.

"Quý tiên sinh! Chất nữ ta có tìm hiểu qua huyền học chi đạo một chút, nếu ngươi có chuyện gì khó xử, có thể nói ra, có lẽ nàng có thể giúp ngươi hóa giải. Về chuyện phòng ở, chúng ta có thể thương lượng thêm."

Phó Bình Phục nhìn bộ dáng này của Quý Hồng Sinh, vội vàng trấn an hắn. Quý Hồng Sinh nghe xong, quay đầu hoài nghi, nhìn về phía Phó Diễm, hắn không nghĩ tới một tiểu cô nương thế nhưng lại có thể tinh thông đạo này. Nhưng là rất nhanh sau đó liền kịp phản ứng, thiên hạ chi đại vô kì bất hữu, điều này cũng không có gì kỳ quái.
"Xin hỏi.. Phó đại sư... Ngài có thể giải quyết vấn đề quái dị ở căn phòng này của ta sao?".

Quý Hồng Sinh thái độ thực tốt, thái độ của hắn cùng rất nhiều người lần đầu tiên nghe thấy khả năng của Phó Diễm đều tôn trọng hơn rất nhiều.

"Hẳn là có thể! Nhưng trước tiên ngài cần nói rõ cho ta biết, mặt gương bát quái này, là ai nói với ngài phải để trong gian nhà này?".

Phó Diễm thập phần tò mò với người kia.

"Ta cũng không biết, hắn là do đường huynh giới thiệu cho ta, nghe nói đại sư họ Mã kia đối với phong thuỷ huyên thuật đều là thập phần tinh thông. Ta mới tin mà làm theo lời hắn, vài ngày sau, ngược lại không có chuyển biến tốt đẹp. Còn càng khó chịu hơn."

Quý Hồng Sinh lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết rõ thân thế vị đại sư này lắm. Trong tưởng tượng của Phó Diễm cũng là như vậy, ở niên đại này mà dám làm ra chuyện như vậy thì nhất định là dấu đầu lộ đuôi.
"Gương bát quái kết hợp cùng với lá bùa trong phòng sẽ hình thành một cái trận pháp đổi vận, nhưng là không phải đổi vận may, mà là vận rủi. Ta xem trên người Quý tiên sinh có hào quang công đức, chắc hẳn là do cha mẹ ngài thường xuyên làm chuyện tốt, giúp ngài tích góp từng chút bình an một. Bằng không dưới tác dụng của trận pháp này, ngài đã sớm không sống được đến ngày hôm nay."

Phó Diễm vừa mở miệng, liền đem Quý Hồng Sinh sợ tới mức mồ hôi lạnh đều đi ra.

"Phó đại sư! Bây giờ liệu còn cứu kịp không?".

"May mắn trên người của ngươi có lực công đức, mới có khả năng vì ngươi bảo mệnh. Nhưng là sẽ bị hao tổn ít nhất mười năm thọ mệnh của ngươi."

Nói đến đây, Quý Hồng Sinh liền trực tiếp quỳ xuống. Vừa quỳ vừa nói, cầu Phó đại sư cứu mạng.

"Hiện tại không việc gì, chỉ cần phá cái pháp trận này, ngươi liền không có việc gì, nhưng là lúc bình thường phải phá lệ chú ý đến sức khỏe của mình. Đợi xong việc, ta lại cho ngươi một cái thanh minh phù, ngươi đeo trên người mấy tháng thì thân thể tự nhiên sẽ dần tốt lên."
Phó Diễm nhanh chóng kêu tiểu thúc đem Quý Hồng Sinh kéo đứng dậy.

"Cám ơn đại sư! Giờ ngài muốn ta làm như thế nào thì ngài cứ nói! Căn phòng này ta cũng không dám ở nữa, ta nguyện ý đưa cho đại sư."

Quý Hồng Sinh trong lòng quả thật nghĩ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái chỗ này, thật là quá đáng sợ mà.

"Cái này cũng không phải đưa nhiều tiền như vậy, sau khi ta xử lý tốt, ngươi chỉ cần đưa một trăm đồng là được. Còn phòng ở là giao dịch giữa ngươi cùng tiểu thúc của ta, cứ theo lẽ thường tiến hành là có thể."

Phó Diễm nghe một hơi liền từ chối, Quý Hồng Sinh nghe được chỉ mất một trăm đồng thì cũng không có đổi ý, ngược lại càng cảm kích Phó Diễm, dù sao việc đưa phòng ở cũng đều là hắn tự mình nói ra miệng.

Phó Diễm rất nhanh liền xử lý tốt, nàng vẽ một cái lôi phù, đem chôn ở chân tường bên dưới lá bùa, đồng thời, gỡ lá bùa trong phòng và gương bát quái để cùng một chỗ. Một lát liền đem hai thứ chấn cho vỡ nát.

Vốn dĩ nàng có thể dùng thủ đoạn ôn hòa hơn, nhưng nếu là làm như thế này, dùng lôi phù sẽ tương đương với việc gia tăng phản phệ trên người kẻ bày trận, mục đích khiến hắn cảm thấy thức thời, về sau liền thu liễm một chút, không nên tiếp tục đi hại người.

Chính là có một chuyện đến chính bản thân nàng cũng không dự liệu được, đó là uy lực của lôi phù quá lớn, vượt xa dự đoán của nàng.

"Quý tiên sinh! Hiện tại căn phòng này đã không có việc gì, ngươi có thể yên tâm."

Phó Diễm nói xong liền xoay người chuẩn bị đi, Quý Hồng Sinh coi như là lão cán bộ, tại sao có thể để Phó Diễm đi như vậy được.

"Đại sư! Xin đại sư dừng bước. Đây là phí vất vả của ngài, xin ngài nhận lấy."

Quý Hồng Sinh trực tiếp đưa ra một trăm đồng thù lao.

"Còn có, vị huynh đệ kia, phòng ở này từ giờ sẽ là của ngươi, giá cả thấp chút cũng không sao cả, hiện giờ ta đang công tác ngay tại công xã, lúc nào ngươi tới đưa tiền cho ta cũng được. Thủ tục sang tên không cần ngươi quan tâm, để ta đến làm."

Quý Hồng Sinh trực tiếp đem phòng ở đưa cho Phó Bình Phục, tiền cũng không cần lấy luôn, sau đó chính mình rời đi. Phó Đại Dũng cùng Phó Bình Phục hai mắt nhìn nhau ngơ ngác. Lát sau, Phó Bình Phục mới kịp phản ứng, sau đó mới phát hiện, phòng ở này đã là của hắn, cứ như vậy là xong rồi sao? Nghĩ thầm thôi thì ngày mai lại đi đưa tiền cho hắn cũng được.

Phó Bình Phục bước hẳn vào phía trong, đi xung quanh thăm dò. Phó Đại Dũng thì dẫn theo Phó Diễm, hai người đang ngồi trong phòng cũng đều đứng lên đi theo.

Căn nhà tổng cộng có năm gian, phòng bếp vẫn còn rất tốt, chỉ cần dọn dẹp lại một chút là có thể sử dụng. Phòng ở bên trong thoạt nhìn cũng còn mới, tuy nhiên mặt tường vẫn cần phải quét vôi lại một lần. Nền nhà vẫn là đất thô, tuy nói không giống nền đá trong nhà cũ, nhưng là cũng không tồi. Trong viện có một gốc cây hồng, xem ra đã trồng được vài năm, lúc này đã bắt đầu kết trái, nhìn sơ hẳn là có thể thu hoạch khoảng hơn một trăm cân.

Phó Diễm nhìn về quang mang phía dưới tàng cây, đúng rồi, còn có thu hoạch ngoài ý muốn nha.

"Tiểu thúc! Mau đóng cửa lại, tìm một cái xẻng đến đây."

Phó Diễm lặng lẽ nói nhỏ cùng Phó Bình Phục.

"Sao?".

"Ngươi nhìn thử xem, vì sao mấy khối đá này lại bị nghiêng? Phỏng chừng bên dưới có chôn cái gì đó, chúng ta đào ra xem."

Phó Diễm nghiêm trang nói ra suy nghĩ của mình, Phó Bình Phục luôn cảm thấy vận khí của chất nữ nhà mình thật tốt, không nói hai lời liền đi tìm xẻng, cùng Phó Đại Dũng, hai người, mỗi người đào một bên, không lâu sau liền đào được một cái hố to.

"Dừng lại, tiểu thúc! Ta nhìn thấy rồi."

Phó Diễm nói xong trực tiếp nhảy xuống, dùng tay đem đồ vật bên dưới lôi ra. Nhìn thể tích cái này, hình như là bình bằng sứ. Cầm thử trên tay, thấy cũng khá nặng.

Thân bình dính đầy bùn, Phó Bình Phục mang một chậu nước lại đây, Phó Diễm nhẹ nhàng đem bụi bẩn trên bình rửa sạch đi, lộ ra hình dáng bên trong, là một kiện bình gốm thanh hoa.

Phó Diễm biết đây hẳn là một kiện đồ cổ, không thể nghi ngờ, bằng không cũng sẽ không bị chôn giấu sâu như vậy. Trái lại nhìn chữ khắc bên dưới, thấy viết bốn chữ giản thể. Phó Diễm cẩn thận phân biệt, nhận ra nội dung trên đó có ghi: Thành Hóa năm thứ tư.

"Thành Hóa năm thứ tư? Đây là triều đại nào?".

Phó Diễm ở trong lòng suy nghĩ nửa ngày mới biết được, đây là đồ vật của Đại Minh triều. Không có biện pháp, tri thức đồ cổ của Phó Diễm khá thiếu hụt, bởi những đồ vật ở hiện đại đa số đều không còn nguyên vẹn, cho nên hiện tại nàng chỉ dừng lại ở việc nhận ra niên đại của nó là ở năm thứ tư Đại Minh triểu đã là rất tốt rồi.

"Tiểu thúc! Đây phỏng chừng là một món đồ cổ thật. Bằng không sẽ không được giấu kín như vậy. Ngươi cất kỹ đi! Rất có giá trị đấy."

Phó Diễm cẩn thận dặn dò.

"Ta không cần cái đồ cổ này, cho ngươi đấy."

Phó Bình Phục một bộ dáng không quan tâm mà nói.

"Tiểu thúc! Ngươi thực sự không muốn sao? Đây chính là đồ cổ, rất đáng giá!".

Phó Diễm nhìn Phó Bình Phục.

"Ta không cần! Nếu không phải có ngươi phát hiện ra, thì hiện tại, thứ này vẫn còn chôn ở trong đất, vậy thì đương nhiên nên là của ngươi. Lại nói, hôm nay nếu không có ngươi, phòng ở này phỏng chừng ta mua xong thì cũng không an ổn mà ở được. Coi như quà tạ ơn của tiểu thúc dành cho ngươi."

"Kia hảo! Vậy ta đây liền thật sự cầm đi, ngươi cũng đừng hối hận nha."

Phó Diễm nhìn Phó Bình Phục mà phì cười, nếu tiểu thúc biết giá trị của món đồ cổ này so với vàng thỏi còn nhiều tiền hơn, hắn phỏng chừng hối hận muốn thối ruột luôn. Thôi! Đến lúc đó mình sẽ trả lại hắn, coi như chính mình bảo quản giúp. Phó Diễm cầm bình gốm thanh hoa, cùng Phó Đại Dũng quay trở về nhà.

Lúc này, ngay tại một căn nhà bên huyện cách vách, một người đang cưỡi ngựa tự nhiên ngã thẳng xuống đất. Ai có thể nghĩ đến, một tia sét từ trên trời trực tiếp đánh trúng hắn. Cái này thật quá kì lạ, giữa ban ngày ban mặt, không có mưa mà lại có sét đánh, còn đánh chết người nữa.

Tin tức này nhanh chóng trở thành tin nóng trong toàn bộ thành phố. Dân gian vẫn đều luôn nói rằng, làm nhiều chuyện xấu thì sẽ bị sét đánh, không nghĩ tới lại là sự thật. Cho nên Quý Hồng sinh làm kế toàn công xã sau khi đi làm cũng nghe được tin tức này.

Vừa nghe xong, trong lòng hắn đánh độp một cái. Hắn hỏi thăm kỹ càng, tỉ mỉ thời gian người nọ bị chết, sau đó chính hắn lại ngỡ ngàng, đó chẳng phải là thời điểm Phó đại sư dùng lá bùa kia phá trận sao? Hắn cẩn thận suy nghĩ một lần lại một lần, xác định chính mình không có đắc tội Phó đại sư. Lúc này mới yên lòng lại. Kế tiếp cả ngày hắn đều đứng ngồi không yên.

Phó Bình Phục buổi chiều có ghé qua đưa tiền cho hắn, tìm người đem Quý Hồng Sinh gọi ra ngoài. Đưa tiền cho hắn xong liền chuẩn bị muốn rời đi, không nghĩ tới Quý Hồng Sinh tiến lên giữ chặt hắn, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng nói cho hắn biết lý do: Người chết ngày hôm qua ở huyện bên cạnh, là bị sét đánh chết!.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.