Cả nhà đều tiến tới quan tâm hỏi thăm thân thể Vương Thục Mai, Phó Đại Tráng nói nhanh chóng đi tìm lão trung y trong thôn, Phó Đại Tráng thì nói phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện, còn Phó Bình Phục lại tưởng rằng đại tẩu ăn phải đồ gì bị hỏng ở nhà nhạc mẫu tương lai! Hoảng lên liền muốn đi mượn cả xe đẩy.
Sư Mẫn thì như có điều suy nghĩ, lặng lẽ kéo đại tẩu qua, dán vào lỗ tai mà thì thầm hỏi một chút.
"Đại tẩu! Ngươi tháng trước có nguyệt sự hay không?".
Vương Thục Mai lập tức sững sờ không nói gì, cúi đầu nghĩ nghĩ, chuyện là đã hai tháng nay nguyệt sự của nàng không thấy tới, nàng đã già rồi mà thật bất cẩn, Vương Thục Mai thẹn thùng trực tiếp nói ra làm Sư Mẫn dở khóc dở cười, mới ba mươi sáu thì già cái gì? Ngươi đùa ta sao.
"Ai u ngươi muốn cười chết ta, đại tẩu a, ngươi mới ba mươi sáu, lớn tuổi gì chứ, nhất định là đã có!".
Sư Mẫn cười một hồi, trực tiếp đứng lên nói ra.
"Có? Có gì?".
Phó Đại Dũng mộng bức hỏi, có... có.. có???
"Mẹ bọn nhỏ! Nàng có... ".
Vương Thục Mai cũng không dám khẳng định chính xác, chỉ có thể nguýt hắn một cái.
"Ân! hừ, các ngươi cũng là, có sẵn người đây sao không ai đến hỏi."
Phó Diễm ra vẻ cao thâm nói.
"Đúng! Tiểu Hỏa, mau giúp nương tính một quẻ."
Vương Thục Mai vẫn thực tin tưởng khuê nữ.
"Nương! Cái này phải xem mạch chứ tính quẻ làm gì?".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thap-nien-70-dung-huyen-hoc-lam-giau/3480909/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.