Phó Bình Phục nhìn Phó Diễm không nhanh không chậm từ trong phòng đi ra, đều gấp đến bốc hỏa!.
"Ta nói Tiểu Hỏa a! Tổ tông của ta ơi, Mạt Lỵ không thấy đâu cả. Tiểu thẩm tương lai của ngươi mất tích rồi! Ngươi nhanh lên a."
Phó Bình Phục gấp gáp, đứng xoay quanh tại chỗ mà nói.
"Bình Phục! Ngươi đừng có gấp, có việc gì chậm rãi nói!".
Phó Đại Dũng nhìn đệ đệ thất thố như vậy, ngăn hắn lại mà nói.
"Đúng vậy, Bình Phục, ngươi hít thở bình tĩnh lại trước, chậm rãi nói."
Vương Thục Mai cùng Phó Đại Ny nghe tiếng động cũng từ trong phòng đi ra, vội vàng nói.
"Tiểu thúc! Ngươi đừng có gấp! Ngươi nói trước xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?".
Biểu tình Phó Diễm vững như núi Thái Sơn, một chút cũng không nóng nảy. Từ sau mấy lần rút kinh nghiệm xương máu trước đây, nàng luôn hảo hảo nghiên cứu bút kí của lão tổ tông. Phó Diễm liền biến thành người càng ngày càng thêm bình tĩnh, gặp nguy không loạn. Sau khi Phó Bình Phục vào cửa, nàng thấy được trên mặt hắn ẩn ẩn không khí vui mừng, so lần trước còn rõ ràng hơn, cho nên Phó Diễm càng yên tâm, chuyện này khẳng định có biện pháp giải quyết.
"Ai! Đều tại ta, ngày hôm qua tan ca, ta còn ở lại xưởng làm thêm chút việc. Liền không đến đưa nàng về nhà. Ai biết tối hôm qua nàng không có đi làm, buổi sáng hôm nay ta đi trong nhà máy tìm nàng thì mới biết được."
Phó Bình Phục ôm đầu ảo não không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thap-nien-70-dung-huyen-hoc-lam-giau/3480900/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.