Nhìn thời gian buổi sáng cũng không quá muộn, Phó Diễm liền cùng Phó Đại Dũng đi bộ đến chỗ chợ đen.
Địa phương Phan Đại Mỹ nói cách đại viện không xa, đi khoảng mười phút liền tới, nói là chợ đen, kỳ thật chính là một cái ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ nằm khuất trong năm ba ngã rẽ, nếu không có thiên nhãn của Phó Diễm thì thực khó để tìm thấy đường vào.
Bên ngoài trông thì nhỏ, khi hai cha con đi vào thì phát hiện đồ vật bày bán còn thật không ít. Có lương thực, trứng gà, sản vật rau dưa... Phó Diễm cùng Phó Đại Dũng cũng tìm một chỗ trống, lấy ra một bình rượu nho. Liền cứ như vậy bày trên mặt đất. Chờ người đến hỏi. Bên cạnh là một đại ca bán lương thực, chính là tiểu mễ. Tuy nói không phải là hàng mới năm nay, nhưng nhìn bảo quản cũng thực không tồi, Phó Diễm muốn mua lại hết, như vậy hẳn là có thể đủ để nhưỡng rượu vàng, nếu thừa thì đem đi nấu cháo loãng. Phó Đại Dũng liền đi lôi kéo làm quen, không nói mấy câu liền thành giao, người nọ đem một gói lương thực to giao ra rồi bước đi, còn lại hai cha con Phó Diễm, chờ đến giữa trưa ăn cơm cũng không người đến hỏi. Liền muốn thu thập đi ăn cơm, sau đó lại đi cung tiêu xã đem xe đạp mua về. Lúc này thình lình có một người đi tới, là một thanh niên tầm hai mươi tuổi. Hắn nhìn thoáng qua bình rượu trên đất, nhãn tình sáng lên. Thấp giọng hỏi giá cả. Phó Đại Dũng nghĩ nghĩ, bán cho Phan Đại Mỹ là năm đồng tiền một thùng, ở trong này liền muốn bán giá cao hơn, trực tiếp ra giá bảy đồng tiền. Người nọ mở nắp bình rượu ra ngửi thử, rồi lại lắc lắc nghe một chút, trực tiếp móc ra tiền ra mua.
"Đại ca, ngươi chỉ có một bình này sao?".
Người thanh niên rõ ràng còn muốn mua nhiều hơn.
"Ngươi muốn bao nhiêu có thể báo trước, rồi ghi cho ta cái địa chỉ, ta đưa đến tận nhà cho ngươi."
"Cái này là có thể, ba ngày sau ta muốn ba mươi bình. Ngươi có thể đưa tới sau nhà của ta, ta liền ở trong tòa thị chính bên cạnh cái đại viện kia."
Phó Diễm cao thấp đánh giá hắn một chút, nhìn theo hướng tay hắn chỉ vào tòa nhà to nhất thị trấn, hóa ra tiểu tử này còn là một quan nhị đại nha. ( bên TQ, thế hệ thứ hai của nhà giàu người ta gọi là phú nhị đại, còn thế hệ thứ hai nhà quan chức thì gọi là quan nhị đại - Quang Vũ). Phó Đại Dũng có chút do dự, tòa thị chính? Lại còn ở trong đại viện? Vạn nhất bị bắt lại thì làm sao giờ? Nhưng nếu là trót lọt thì ba ngày sau ngược lại là có thể, buổi sáng sau khi đưa Tiểu Kim đi rồi liền không có việc gì. Thanh niên giống như nhìn thấu băn khoăn của hắn, cười cười nói.
"Thúc, ngươi yên tâm, người phủ thị chính cũng phải ăn cơm chứ. Như vậy đi, thời điểm ngươi đến liền nói là biểu cữu của ta, ta nếu không ở nhà, ngươi liền đưa cho mẹ ta cũng được. Ta kêu Trương Vĩ. Mẹ của ta họ Nhạc."
Phó Đại Dũng cắn chặt răng, đáp đồng ý. Phó Diễm nhìn người này, ánh mắt chính trực, không phải là người không đáng tin. Cho nên khi Phó Đại Dũng đáp ứng, nàng cũng không ngăn cản. Ngược lại là người này ấn đường thoáng biến thành màu đen, hôm nay chắc hẳn phải gặp tai ương. "Đại ca ca! Ta xem ấn đường ngươi biến thành màu đen. Ở đây có một cái bình an phù, tặng cho ngươi. Ngươi mang theo có thể tránh một lần tai họa."
Phó Diễm trực tiếp mở miệng, làm Trương Vĩ sửng sốt, cái tiểu muội muội này có chút ý tứ nha. Nhưng tính tình hắn cũng thực hảo, chưa bao giờ trực tiếp từ chối mặt mũi người khác.
"Ta đây liền cám ơn ngươi, tiểu muội muội."
Nói xong tiếp nhận bình an phù, vô ý cất đến trong túi quần. Phó Diễm nhìn hắn có vẻ là không tin, nhưng là giáo dưỡng tốt sẽ không trực diện khiến người khác không xuống đài được. Nàng cũng không thèm để ý nữa, làm việc tốt không cần lưu danh, Phó đại sư coi như làm việc thiện, bảo hộ khách hàng. Giao xong tiền đặt cọc, Trương Vĩ ôm bình rượu nhỏ kia theo luôn rồi rời đi.
Phó Đại Dũng cùng Phó Diễm cũng xách hai mươi cân tiểu mễ vừa mua, đi khách sạn quốc doanh ăn cơm. Đi đến địa phương không có người, Phó Diễm liền đem tiểu mễ ném tới trong không gian.
Khách sạn quốc doanh hôm nay không có thứ gì tốt, cha con hai người ăn qua loa một chút, ăn xong liền đi mua xe đạp! Phó Diễm vốn đang muốn đi chợ đồ cũ thu mua thêm một ít, nhưng là nghĩ nghĩ vẫn là mua xe đạp quan trọng hơn, mua xong lại đi cũng vẫn kịp.
Thời điểm đi vào cung tiêu xã đã là khoảng hai giờ chiều, lúc này thời tiết mùa hè thập phần nóng bức, ra ngoài đúng thật là hành hạ người. hai cha con đầu tiên đi mua một ít vải dệt trước rồi mới lên lầu mua xe đạp.
Lúc này mua thêm một cái xe đạp, không khác gì đời sau mua một chiếc xe hơi. Đó là sự tình thập phần có mặt mũi, cho nên Phó Đại Dũng cũng hết sức kích động. Chính là người bán hàng ở quầy xe đạp lại đang nằm úp sấp mà ngủ khò khò. Phó Đại Dũng hắng giọng hai tiếng, nữ nhân kia cũng không có ngẩng đầu lên.
Hai người chỉ có thể nhìn nhau, xe đạp lúc này, chỉ có hai loại là vĩnh cửu cùng phượng hoàng, theo trào lưu thị trường vẫn là loại vĩnh cửu tương đối được ưa chuộng nhiều hơn. Cho nên bên trong quầy, đại bộ phận là loại xe vĩnh cửu này.
Người bán hàng mười mấy phút đồng hồ sau mới ngẩng đầu lên. Nhìn Phó Đại Dũng cùng Phó Diễm, còn không quên ngây thơ tiếp đón một tiếng.
"Đồng chí! Ngươi muốn mua xe đạp sao?".
Cha Phó khẽ gật gật đầu, sau khi có được đáp án khẳng định, người bán hàng cũng không có kéo dài thời gian, trực tiếp đứng lên giới thiệu cho hai người.
"Hai dãy bên này đều là loại vĩnh cửu, ở cung tiêu xã chúng ta bán là tốt nhất. Một trăm tám mươi lăm đồng, còn phải có một phiếu mua xe đạp. Bên này có một chiếc là mới tới hôm qua, là loại phượng hoàng, còn là hàng nhập ngoại, cái này giá rẻ hơn, một trăm sáu mươi đồng. Các ngươi đừng nhìn, mặc dù giá tiện nghi hơn một chút nhưng chất lượng vẫn là đạt tiêu chuẩn. Tuyệt đối không thua vĩnh cửu bài, chỉ là hiện tại mọi người đều chuộng loại vĩnh cửu này nhất."
Phó Diễm nhìn ngoại hình hai bên, đều cùng một dạng. Kia liền mua loại phượng hoàng đi, tiết kiệm một chút, Phó Đại Dũng cũng nghĩ như vậy, vì thế tiền trao cháo múc. Người bán hàng vốn là tưởng đang nhàn rỗi, giới thiệu một chút cũng không rụng miếng thịt nào, không nghĩ tới Phó Đại Dũng thống khoái mua. Vì thế hỗ trợ đem xe đạp đẩy ra, còn nhiệt tình nói cho hai cha con hắn biết, ai mua xe đạp có thể đi quầy điểm tâm tầng một, lĩnh một bao mứt đào. Đó cũng là một loại thủ đoạn xúc tiến tiêu thụ của cung tiêu xã. Phụ tử hai người mang xe đạp ra bên ngoài, thu hoạch thêm một đống lớn tặng phẩm, làm không ít người trên đường ngoái đầu nhìn.
Xe đạp mới! Phó Diễm nhìn cha mình cao hứng cười như thế, càng quyết định, nhất định phải giúp tiểu thúc đem tiểu thẩm cưới tới tay! Cái lễ vật này tiểu thúc đưa thật tốt quá! Phó Đại Dũng cưỡi xe đạp trông thật phong cách, Phó Diễm tủm tỉm ngồi ở phía sau thỉnh thoảng trò chuyện. Sự tình đi chợ đồ cũ lúc này sớm đã bị Phó Diễm vứt ra sau đầu. Hiện tại đương nhiên là đi xe đạp về nhà quan trọng nhất!.
Vì thế hai cha con "căng gió" sau hơn hai giờ về tới An Bình thôn. Thời điểm vào thôn, toàn bộ thôn dân đều sôi trào rồi! Phó lão Đại thế nhưng cưỡi một cái xe đạp trở về! Phải biết, trong thôn chỉ có duy nhất hai chiếc xe đạp, là nhà thôn trưởng và nhà Phó Thành mỗi nhà có một chiếc. Hai người bọn họ đều là cán bộ thôn, có thể mua thì cũng không ai nói gì, mà giờ Phó Đại Dũng thế nhưng cũng có thể mua nổi xe đạp?.
Bất quá một sau, mọi người liền bình thường trở lại, Phó Lão Xuyên là một thợ mỏ, có tiền lương cố định, tuy nói không nhiều lắm nhưng là cũng không ít! Bằng vào mức lương đó của Phó Lão Xuyên, nửa năm hẳn là có thể mua một chiếc, quan trọng nhất chính là phiếu mua xe đạp rất hiếm, khó tìm.
Lúc này ở Phó gia, Vương Thục Mai đang cùng Phó Đại Ny đồng thời làm quần áo, quần áo của nàng cùng hai hài tử bộ dáng trông đều mới mẻ, không giống bình thường. Tay nghề Phó Đại Ny tương đối tốt, quần áo trải qua tay nàng giống như có một loại ma lực, biến hóa đến thập phần xinh đẹp, hơn nữa nàng còn tương đối có nhiều ý tưởng mới mẻ, ở bên trên quần áo làm khuy áo, đính hoa, thêu lá,cái gì cũng đều thực xinh đẹp. Phó Miểu ở bên cạnh nhìn đều bội phục muốn chết, cũng thập phần tâm động, muốn học làm. Còn phun tào nương mình làm quần áo không đẹp.
"Nương! Ngươi so cùng đại cô ta, ngươi làm chính là áσ ɭóŧ a! Ngươi xem ta cô làm rất xinh đẹp."
"Ngươi còn dám nói, ta cả ngày hầu hạ một nhà các ngươi, còn chưa đủ, ta còn phải làm tốt xiêm y cho các ngươi sao? Như thế nào không đẹp chết ngươi! Muốn đẹp thì chính mình học làm đi!".
Vương Thục Mai nói Tiểu Thủy vài câu xong, liền nhìn về phía quần áo trong tay cô em chồng. Quả thật, là có điểm xinh đẹp.
"Ngươi đừng có nói, tay nghề cô cô ngươi chính là xảo diệu, vải dệt đơn giản đến trong tay nàng, liền biến thành đóa hoa. Ta thì chỉ có chút sở trường làm giày thôi."
"Tẩu tử ngươi làm giày rất tốt a, mạnh hơn ta nhiều."
Phó Đại Ny cười tủm tỉm nói. Vài năm nay nàng sống quá khổ, cho đến hôm nay, nàng thật cao hứng mà. Nếu không phải ca ca và tẩu tử mình hiểu lí lẽ, hiện tại ba mẹ con nàng còn không biết đi nơi nào đâu. Nghĩ đến đây, Phó Đại Ny do dự một chút, rốt cuộc vẫn là nói ra.
"Đại tẩu! Chuyện ta ly hôn, muốn cùng cha nói một tiếng hay không?".
Vương Thục Mai nghĩ nghĩ, chuyện này với Phó Lão Xuyên quả thật không dễ để nói, nhưng là cô em chồng cũng không thể giấu mãi được.
"Buổi chiều cơm nước xong, đi nói với hắn một tiếng cũng được."
Phó Đại Ny tự nhiên minh bạch đại tẩu mình có ý tứ gì, sự tình cha mình làm ra, thật ra hắn cũng không có cái lập trường gì mà xuất thủ cả. Trước kia thời điểm nương vẫn còn, cái nhà này còn có chút bộ dáng, đại ca, đại tẩu đều không quá oán trách hắn. Chờ nương đi rồi, họ Ngưu vào cửa. Cái nhà kia liền không còn là nhà mình nữa, cha cũng không phải cha!.
"Hảo, ta nghe lời ngươi! Đại tẩu."
...
"Nương! Nương! Cha ta cùng Tiểu Hỏa mua xe đạp về kìa!".
Phó Sâm ở trong sân hô to. Vương Thục Mai cùng Phó Đại Ny nghe thấy đều chạy ra.
"Cha của ngươi? Ngươi này thật sự là ổ chó không giấu được lương khô mà! Hôm qua mới lấy được phiếu, hôm nay đã liền mua trở lại ".
Mấy người Vương Thục Mai vây quanh xe đạp, quẹo trái ba vòng quẹo phải ba vòng xem xét.
"Đây không phải là đơn đặt hàng rượu thật nhiều sao. Lần sau đi đưa rượu, một chiếc xe còn chưa đủ đâu. Còn phải mượn nhà Phó Thành dùng một chút."
"Đặt hàng bao nhiêu bình?".
Vương Thục Mai số học luôn luôn tốt, nàng vừa nghe đến tiền đặt cọc đều có thể mua nổi xe đạp, còn nghĩ là nhiều lắm khoảng năm sáu chục bình.
"Tổng cộng định đi ra hơn một trăm ba mươi sáu bình! Tổng cộng ba trăm bảy mươi hai cân rượu."
Cừ thật, cái này xem ra. Có thể bán bảy tám trăm đồng tiền! Vương Thục Mai lập tức hưng phấn mặt đỏ rần. May mắn nghe lời Tiểu Hỏa, không ngừng sản xuất thêm rượu nho, bằng không tiền này còn kiếm không đến tay đâu.
Đem mấy việc này đó vứt ra sau đầu, xe này nhưng thật xinh đẹp! Lệ Lệ cùng Phân Phân ở trong sân cao hứng mà đều nhảy dựng lên, gọi cữu cữu, còn muốn hắn ôm mỗi người một chuyến, ngồi xe đạp đi quanh sân. Hai tiểu cô nương mặt đều cao hứng đỏ bừng.
"Cha, cha, mau cho ta đi thử một hồi. Ta thử xem, ta thử xem."
Phó Sâm vốn là một hài tử tính tình nôn nóng, trực tiếp muốn nhảy lên xe, Vương Thục Mai liền ngăn đón.
"Đây là xe mới, ngươi phải cẩn thận một chút nha, đừng có làm ngã rồi phá hủy!".
"Nương, yên tâm."
Phó Sâm đặt một chân lên xe rồi liền leo hẳn lên, vây quanh trong viện qua lại đi vài vòng. Phó Hâm đứng một bên trong lòng cũng ngứa ngáy, còn nhiều người chờ xếp hàng để đi thử như vậy a, thật sốt ruột mà.
Cuối cùng ngay cả Phó Đại Ny cũng đi lên cưỡi vài vòng, thật quá đã nghiền, nàng vẫn là thời điểm còn ở Cát gia học được cách đi xe, Cát Hồng Binh bên đó cũng có một cái xe đạp, mỗi ngày đều cưỡi đi làm.
Người một nhà đều cực kỳ hưng phấn. Vương Thục Mai suy xét cũng rất nhiều, nhà mình có phải gây chú ý quá rồi hay không? Lén lút biểu đạt lo lắng cùng Phó Đại Dũng, nhưng là hắn cũng nói không có việc gì, trong lòng hắn đều biết. Chính là không nghĩ tới, người khác còn chưa nói gì. Chính cha mình nghe xong sự tình mình mua xe, liền đến tận cửa để chất vấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]