Dì nhỏ Vương nghe xong, vội vàng mở bao tải và túi vải nhỏ ra.
Hơn nửa bao tải là khoai tây, phần còn lại là khoai lang đỏ, trong túi vải nhỏ là bột cao lương, bột khoai lang đỏ, ước chừng phải đến mười cân.
Dì nhỏ Vương xoay người nhìn Phong Khinh Tuyết, “Tuyết, mấy nhà chúng ta gom góp ít lương thực mang đến cho cháu.
Trời lạnh, cháu cũng đừng ra ngoài xin cơm, cố gắng nuôi lớn Khinh Vân, hiện giờ Khinh Vân chỉ có thể dựa vào cháu.
Một lúc nữa dì sẽ bảo cậu của cháu đào cái hầm cho hai đứa, mấy thứ khoai lang đỏ, khoai tây này sẽ đặt ở bên trong đó, tránh đặt ở bên ngoài bị người khác biết, chờ ăn xong rồi chúng ta lại nghĩ cách.
”Phong Khinh Tuyết nghẹn ngào, nước mắt gần như sắp tuôn ra khỏi mắt.
“Dì nhỏ ……”Theo cô biết, mấy nhà này tuy rằng mức sống tốt hơn so với Phong gia, nhưng gặp nạn đói liên tiếp mấy năm cũng không chịu nổi, quốc gia kiểm soát vật tư vô cùng gay gắt, bọn họ lại thường xuyên tiếp tế Phong gia, bọn họ cũng có người thân cần chăm sóc, cuộc sống cũng không phải quá dư dả, hiện tại đưa nhiều lương thực đến như vậy, tình cảm này còn cao hơn cả núi, sâu hơn cả biển.
Lương thực ở trên chợ đen, một cân lương thực có giá ngang với một gam vàng.
Tư liệu ghi lại rằng, hiện tại ngân hàng thu mua với giá năm đồng một gam.
Làm sao Phong Khinh Tuyết lại không cảm động được chứ.
Vừa cảm động, cô vừa cảm thấy hối hận, hối hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-thap-nien-60-cuoc-song-phan-dau-cua-kieu-the/4484942/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.